Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:15
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn không ngăn cản, vẫn không nói, chỉ vì nàng tiến gần mà nhíu mày chặt hơn.
Nhìn Tần Giang Nguyệt như vậy, Tiết Ninh không hiểu hắn muốn gì.
Nàng dừng lại cách hắn nửa mét, không tiến tới, quả nhiên thấy hắn nhíu mày bỗng giãn ra, khí tức dường như không căng thẳng.
... Ngốc thật.
Chắc Hoang Vũ không thấy được sự thất thố của hắn khi biết tương lai mình sẽ phạm thiên điều nên mới quay lại trong bộ dạng thảm hại.
Nhưng người hiểu Tần Giang Nguyệt có thể từ ánh mắt và động tác nhỏ của hắn nhận ra sự đấu tranh và bất an khi quan niệm bị đảo lộn.
Tiết Ninh đột nhiên bình tĩnh lại.
Cứ nhìn đi, nàng cũng muốn nhìn kỹ hắn bây giờ.
Tiết Ninh mở to mắt tiến tới, cẩn thận quan sát vị Tiên tôn trong suốt như ngọc.
Ngũ quan và dáng vẻ vô thức của hắn giống hệt hắn sau khi tìm lại bản thể trong tương lai.
Ngay cả những hành động vô thức cũng không khác.
Ban đầu là Tiết Ninh bị nhìn không thoải mái, bây giờ nàng nhìn lại, ngược lại kiếm tiên không thoải mái.
Hắn bắt đầu né tránh ánh mắt, tay dưới ống tay áo rộng nắm chặt tà áo.
Tiết Ninh càng tiến gần, hắn càng lùi, cuối cùng tựa vào lưng ghế ngự tọa.
Lúc này Tiết Ninh chậm rãi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Vừa rồi chàng đang nhìn gì?”
Tưởng rằng sẽ không nhận được câu trả lời nhưng kiếm tiên quay đầu nhìn nàng, nhìn kỹ một lúc, má và tai đỏ bừng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhìn ngươi có gì tốt.”
Không chỉ khi nàng đến Quảng Đàn Cung.
Từ lúc nàng rời tiên lao, kiếm tiên đã dùng thần thức quan sát nàng.
Nhìn kỹ, thật kỹ, muốn xem nữ tử này có khả năng gì khiến mình coi thường thiên quy cũng muốn ở bên nàng.
Thường có người khuyên hắn đừng nhìn chằm chằm người khác, sẽ khiến người ta rất áp lực, hắn biết ánh mắt mình rất nặng, nghĩ rằng Tiết Ninh sẽ tránh, không ngờ nàng nhiệt tình đáp lại, ngược lại khiến hắn né tránh, thở dốc, không biết làm sao.
Không biết làm sao?
Sinh ra hàng vạn năm, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
Ánh mắt hạ xuống rơi vào tay Tiết Ninh, chiếc Ngọc Ban Chỉ quen thuộc càng làm hắn đau lòng.
Là đồ của hắn.
Hắn nâng tay mình lên, chiếc Ngọc Ban Chỉ giống hệt trên tay Tiết Ninh như một mũi kiếm đ.â.m thủng ảo tưởng, khiến hắn phải đối mặt với thực tại.
“Tại sao?” Hắn nghe mình hỏi: “Tại sao lại như vậy?”
Tiết Ninh ngạc nhiên nói: “Tại sao lại thích ta sao? Đó là chuyện của chàng, làm sao ta biết.”
“Không.” Hắn phủ nhận.
Tiết Ninh càng khó hiểu.
Nhìn vào mắt nàng, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn quay đi, hắn đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Hắn hỏi: “Tại sao lại đưa ngọc cho ngươi.”
Tiết Ninh hiểu ra: “Vì tâm mạch ta bị Ma thần thao túng, một số cảnh giới không ổn định.”
... Chỉ vì vậy mà đưa vật quan trọng như thế sao?
Người khác chỉ biết kiếm tiên chuyển thế nhiều lần, chưa từng mất Ngọc Ban Chỉ ngoài kiếm Diệt Ma, nhưng không biết nguồn gốc thật sự của chiếc ngọc này.
Nó có thể ổn định tâm thần, bảo vệ trừ tà nhưng đó là sức mạnh hắn luyện hóa nhiều năm mà thành.
Ban đầu nó chỉ là một chiếc Ngọc Ban Chỉ bình thường.
Làm tiên làm thần, phải trải qua vô số kiếp nạn mới có thể giữ mình trong sạch.
Kiếm tiên độ kiếp rất nhanh, sinh kiếp, sát kiếp, tử kiếp, thân kiếp đều không đáng kể.
Chỉ còn duy nhất tình kiếp chưa độ.
Không ai nghĩ rằng hắn sẽ vấp ngã ở tình kiếp, nhưng bây giờ xem ra, kết quả không tốt.
Chiếc ngọc này hắn luyện hóa khi độ kiếp, giữ lại để sau này lên Thần đối phó Hồng Lôi.
Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn tu đại xả, có lòng cao, chí chính, diệt tà bất xâm.
Không ngờ lại sa ngã vì tình.
“Chàng nghĩ ở bên ta là sa ngã sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-184.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh hỏi ra câu này, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn mới nhận ra mình nói ra suy nghĩ trong lòng.
Điều này trước đây không bao giờ xảy ra.
Hắn liếc nhanh mặt nàng, thấy nàng không còn thoải mái, khóe miệng hơi xệ xuống, rõ ràng là không vui.
“Vậy xem ra ta không thể ra khỏi ảo cảnh này rồi.” Nàng đứng thẳng, giữ khoảng cách, thẳng thừng nói: “Vậy tùy chàng, muốn làm gì thì làm, ta đi hay không chắc tương lai chàng cũng không quan tâm.”
Nàng quay đi nhưng bị giữ lại: “Đi đâu.”
Tiết Ninh cố gắng rút tay ra: “Đi đâu cũng được, không ở đây làm chàng chướng mắt.”
“Ai nói ngươi chướng mắt.”
“Chàng!” Tiết Ninh trợn mắt.
Lần đầu tiên Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn cố gắng giải thích: “Ta chưa từng nói ngươi chướng mắt.”
“Đúng, chàng chưa nói ta chướng mắt, chàng trực tiếp nói sa ngã vì ta!”
Tiết Ninh thực sự có chút tức giận: “Ta tệ đến vậy sao? Chàng biết rằng sẽ cùng ta trong tương lai mà không thể chấp nhận được điều đó sao?”
Ban đầu nàng còn vui mừng vì hắn đã nhẹ tay.
Bây giờ lại thấy mình lúc đó thật ngây thơ và buồn cười.
Muốn một người mới gặp có cảm giác gì với mình sao?
Lần đầu tiên gặp Tần Giang Nguyệt, người ta không thèm quay đầu lại mà bay đi.
Sau đó gặp ở sau núi, hắn cũng liên tục đuổi nàng đi.
Giữa họ chưa bao giờ có cái gọi là nhất kiến chung tình, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến hắn chấp nhận tất cả.
Không chừng bây giờ trong lòng hắn đã ghét nàng muốn chết, cho rằng nàng phá hoại đạo pháp của hắn, hủy hoại đạo tâm của hắn.
“Có phải Hoang Vũ cũng nói với chàng rằng, chàng ở tương lai vì ta mà không cầm nổi kiếm?”
Dù sau này hắn ở trong bảo tháp đã có thể thực sự luyện kiếm, là tiến bộ nhưng trước đó đúng là từng dừng bước.
Tiết Ninh nhanh chóng lùi lại, đột nhiên không muốn nói nhiều với một người trong ký ức.
Ra không được thì ra không được, vì Tần Giang Nguyệt mà nàng mới bị nhốt trong này, tại sao phải cố gắng đến vậy để ra ngoài.
Nếu Tần Giang Nguyệt bên ngoài không thể cứu nàng ra thì nàng cứ ở đây suốt đời.
Tìm một chỗ nằm, ngủ một giấc thật dài, muốn thế nào thì thế đó, hoàn toàn bỏ cuộc.
Tay áo lại bị nắm lấy, Tiết Ninh thô bạo giật lại, còn muốn đi xa hơn nhưng trực tiếp bị người từ phía sau ôm chặt.
Có thể thấy người ôm nàng rất ngạc nhiên khi mình làm vậy, với hành động ôm này cũng rất lúng túng.
Cánh tay hắn cứng đơ, n.g.ự.c và lưng nàng duy trì một khoảng cách nhất định, là sự cứng đầu cuối cùng của hắn.
Tiết Ninh bỗng nhiên mất hết khí thế, khóe miệng không nhịn được kéo lên.
“... Xin lỗi.” Nàng bật cười.
Nàng cảm thấy mình lúc thì cười, lúc thì buồn, chắc chắn sẽ bị coi là thần kinh.
Nàng cũng không lo lắng nhiều về việc không ra được.
Không lấy được Tần Giang Nguyệt hiện tại thì không lấy được, nàng vẫn còn đường lui.
Chỉ là trong lòng thực sự có chút cảm giác thất bại.
Cảm giác thất bại và ấm ức không đủ để nàng thực sự đau lòng, rất dễ dàng hòa giải với những rối ren này, nhưng người phía sau thì không chắc.
“Giấc mộng này.”
Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn đột nhiên lặp lại bốn chữ này khiến trong lòng Tiết Ninh hơi run lên.
“Ngươi cũng nói đây chỉ là một đoạn ký ức, một giấc mộng. Hoang Vũ yêu cầu ngươi ra ngoài bằng điều kiện gì?”
Một lúc sau Tiết Ninh mới nói: “Chàng ở giai đoạn này cũng có thể yêu ta, ta có thể ra ngoài, hắn còn nói sẽ tặng ta một món quà lớn.”
“Quà lớn.” Hóa Thanh chậm rãi nói: “Đừng tin hắn, cảnh giới của hắn không ổn định, lòng mang thù hận, lại ép ngươi vào đoạn ký ức này, món quà của hắn có thể không phải là thứ tốt.”
“Đương nhiên ta biết, ta chỉ là...”
Đợi đã.
Tiết Ninh chậm rãi quay lại, thấy kiếm tiên đã có thể bình tĩnh đối diện nàng.
Nàng muốn nói gì đó nhưng hắn không cần nàng nói thêm.
“Vừa mới từ Hoang Vũ biết được sự thật, đúng là cảm thấy buồn cười, khó chấp nhận.”
Hắn dù không phải là hắn trong tương lai nhưng tính cách con người dù qua bao năm, phần cốt lõi nhất sẽ không thay đổi.