Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:22
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Sư huynh?” Bà ta gọi một tiếng, cuối cùng khiến Mộ Không Du có chút phản ứng.

“Nàng tỉnh, đó là chuyện tốt.”

Tỉnh nghĩa là người không sao, phải làm rõ mọi việc giữa hai người.

Truy sát trong bí cảnh và độc trên người hắn ta, những chuyện này còn chưa giải quyết.

Tác dụng của Thổ Chân Đan đã qua, tự nhiên không thể lại thẳng thắn như trong bí cảnh yêu cầu đạo lữ của Tiên Tôn song tu giải độc, cũng không cần thiết giải trừ độc còn sót lại bị áp chế.

Trước đây Tiên tôn lo Tiết Ninh chưa tỉnh, không có bất kỳ xử lý nào với hắn ta nhưng bây giờ thì khác rồi.

Tiết Ninh cũng không giống như trong bí cảnh bỏ mặc hắn ta, chắc nàng nghĩ hắn ta có c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Đã là người sắp chết, không cần thiết giải độc nữa.

“Đạo lữ khế ước của ngươi và ta đến lúc giải trừ rồi.”

Công việc phiền toái đã được sắp xếp xong, đã sắp xếp người kế nhiệm, việc duy nhất cần giải quyết là khế ước đạo lữ này.

“Ngươi nói gì?” Nhiếp Bàn không thể tin nhìn hắn ta: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn làm gì??”

Mộ Không Du hơi nghiêng đầu, không nhìn Nhiếp Bàn mà nhìn về góc Pháp Các.

Hôm nay tiếp khách xử lý công việc, kết giới không phòng ngự nghiêm ngặt, Mộ Văn có danh nghĩa là con gái hắn ta có khí tức tương đồng cùng Nhiếp Bàn, kết giới đã cho nàng ta vào.

Nàng ta ở đây cũng tốt, sớm muộn cũng phải biết.

Giọng điệu Mộ Không Du bình tĩnh như đang đàm luận đạo lý thường ngày: “Gần hai trăm năm, hôn ước có thể giải rồi, sư muội.”

Vốn Mộ Văn đến tìm mẹ, tiện thể thăm cha, tâm trạng rất tốt.

Ra khỏi bí cảnh, nàng ta đã lên Trúc Cơ viên mãn, sắp đạt Kim Đan, cha nàng ta luôn nghiêm túc cũng khen nàng ta một câu, gần đây nàng ta rất vui.

Nàng ta còn nghĩ có thể xin cha một viên đan dược, hỗ trợ mình vượt qua lôi kiếp Kim Đan.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng ta không ngờ mình vui vẻ đến Pháp Các vào tìm cha mẹ thì lại nghe được một câu như vậy.

Giải ước?? Cha đang nói gì vậy!

Chưa kể mẹ nàng ta lại hỏi ngay: “Là vì Tiết Ninh sao?”

Câu hỏi ngược này khiến Mộ Văn ngẩn người.

Ý gì?

Tiết Ninh?

Nàng thì liên quan đến cha???

Những gì xảy ra trong bí cảnh, các vãn bối không cần biết nhưng Nhiếp Bàn là đại trưởng lão của Vô Tranh Tiên Phủ, người kế nhiệm phủ chủ, Mộ Không Du không giấu bà ta.

Bà ta đã biết hắn ta truy sát Tiết Ninh, cuối cùng không thành công, tự nhiên là do Tiên tôn ra tay.

Nhiếp Bàn không biết chuyện Thần Nhân Duyên can thiệp, dù có biến cố, Mộ Không Du thân là người chứng kiến cũng chỉ đoán, họ chỉ chắc chắn Ma thần dùng Phó Hành Vu làm hóa thân lẻn vào bí cảnh, ý định diệt trừ hết tu sĩ phàm giới từ Trúc Cơ trở lên, tuyệt diệt hậu họa.

Mộ Không Du muốn g.i.ế.c Tiết Ninh, bản thân Nhiếp Bàn cũng không đồng ý, tâm loạn kiếm không cầm nổi liên quan gì đến nữ nhân?

Suy nghĩ và hành động của hắn ta thật cố chấp, nhiều năm như vậy tính cách vẫn cứng nhắc, sư huynh coi trọng đại cục thế nào bà ta hiểu rõ, cũng hiểu động cơ ra tay của hắn ta.

Nhưng có lẽ Tiết Ninh không hiểu, dù sao nàng cũng là người bị hại.

Vì vậy Nhiếp Bàn nghĩ chỉ là — Mộ Không Du lo Tiết Ninh và Tiên tôn vì chuyện truy sát mà xử lý hắn ta, liên lụy đến mình và con gái nên mới đề nghị giải ước.

Nhưng nhìn sắc mặt của sư huynh lại không chỉ có vậy.

Sắc mặt Nhiếp Bàn rất khó coi, cảm giác không lành rõ ràng: “Ngoài điều ngươi nói, trong bí cảnh rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì? Cũng liên quan đến Tiết Ninh sao?”

Trực giác của nữ nhân khiến bà ta nhớ lại nhiều năm trước, sư đệ từ phàm giới trở về, đột nhiên một ngày vội vã rời đi.

Bà ta hỏi ông đi đâu, biểu cảm nặng nề của ông giống hệt Mộ Không Du lúc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-187.html.]

Sau đó ông mang về một người vợ phàm nhân.

Nữ tử phàm nhân đó đã c.h.ế.t nhiều năm, Nhiếp Bàn đã lâu không nghĩ đến bà ấy.

Nhưng hôm nay đột nhiên nhận ra một điều.

Tiết Ninh là con gái của sư đệ và người vợ phàm nhân đó.

Mộ Không Du và Nhiếp Bàn là sư huynh muội nhiều năm, ngoài việc giấu giếm thân phận là đằng yêu trời sinh, có thể nói không gì là không thể nói, nhân nghĩa đến tận cùng.

Những chuyện trong bí cảnh, ngoài chuyện xảy ra với độc của hải yêu, hắn ta cũng đã nói cho bà ta hết rồi.

Còn chuyện độc của hải yêu, hắn ta đã nói những gì, lại đối với Tiết Ninh ra sao, cả đời này sẽ không nói cho ai biết.

Bao gồm cả Tiết Ninh.

“Chuyện giữa ta và ngươi không nên nhắc đến người không liên quan.” Mộ Không Du lạnh nhạt nói: “Là ta muốn giải trừ hôn ước với ngươi, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, trước đây chúng ta...”

“Đừng nói nữa.” Nhiếp Bàn bất ngờ nói với góc phòng: “Ra đây.”

Mộ Văn giận đến cực điểm, thở gấp, bước chân loạng choạng, sớm đã muốn lao tới, là linh lực của Mộ Không Du luôn ngăn cản nàng ta.

Vì Nhiếp Bàn muốn Mộ Văn xuất hiện, Mộ Không Du cũng không ngăn cản nữa, buông lỏng ngăn cách để nàng ta qua.

Sắc mặt Mộ Văn rất khó coi, chạy đến trước mặt Nhiếp Bàn trừng mắt nhìn Mộ Không Du: “Cha đang nói gì vậy? Người muốn giải trừ hôn ước với mẹ sao?! Vì Tiết Ninh!? Cha và Tiết Ninh đã xảy ra chuyện gì khiến cho người phải chia tay với mẹ?!”

Mộ Văn không biết gì cả, nghe qua chỉ cảm thấy Tiết Ninh và cha mình có gì đó mờ ám, nàng ta bị cơn giận làm mờ mắt, mất đi sự sợ hãi đối với cha.

“Sao cha có thể đối xử không tốt với mẹ được! Sao người có thể!!” Mộ Văn lớn tiếng quở trách: “Mẹ không trách người đã là tốt lắm rồi, cha lại còn muốn giải trừ hôn ước, thật quá đáng!”

“Tiết Ninh... Tiết Ninh! Ta bây giờ đi tìm nàng ta!!!”

Mộ Văn xoay người muốn đi nhưng bị Mộ Không Du cau mày kéo lại.

“Không muốn đi vào tầng 10 Tư Các bế quan thì ngoan ngoãn coi như chưa nghe thấy gì đi.” Hắn ta lạnh lùng nói: “Sự xúc phạm của ngươi, ta coi như không nghe thấy, đừng tự cho là đúng, nghĩ rằng mình liên tưởng là đúng, Tiết Ninh với ta không có chút quan hệ nào, nếu ngươi muốn ta c.h.ế.t nhanh hơn thì cứ đi đi.”

Tiết Ninh là đạo lữ của Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn, dù họ chưa kết hôn nhưng đó là chuyện ai cũng biết, cũng là chuyện sớm muộn.

Có một đạo lữ như vậy, tại sao còn phải vướng mắc không rõ với cha mình?

Thực ra Mộ Văn cũng không rõ.

Nhưng mẹ đã nói là vì Tiết Ninh, ngoài điều đó ra còn có thể vì gì khác?

Tiết Ninh như vậy mà không biết thỏa mãn, bản tính khó thay đổi!

Mộ Văn muốn nói nhưng không thốt nên lời, muốn động nhưng không nhấc nổi bước chân.

Nàng ta mắt đẫm lệ nhìn về phía mẹ mình, Nhiếp Bàn cũng không thể giữ im lặng được nữa.

“Con nghĩ sai rồi, mẹ nhắc đến Tiết Ninh là vì cha con định ra tay với Tiết Ninh trong bí cảnh, bị Tiên tôn ngăn lại. Bây giờ Tiết Ninh tỉnh lại thành công tiến giai, chắc chắn là muốn tìm cha con tính sổ.”

Mộ Văn ngẩn người, ra là vậy sao?

Vậy cha muốn giải trừ hôn ước là vì sợ liên lụy đến hai mẹ con họ sao?

Trong khoảnh khắc này Mộ Văn thấy vô cùng hổ thẹn, nàng ta run rẩy thân mình quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Ta không quan tâm, cha muốn g.i.ế.c nàng ta chắc chắn có lý do của mình, cha cứ nói với Tiên tôn, Tiên tôn là thần tiên, cho dù có tình cảm nam nữ cũng không nên thiên vị, ngài sẽ hiểu cha mà không truy cứu trách nhiệm.”

Nàng ta cắn môi: “Nếu Tiên tôn không phân rõ đúng sai, nhất quyết xử lý cha thì ta sẽ liều mạng với họ!”

Dù phải mất mạng cũng phải bảo vệ cha của mình.

Mộ Văn ngẩng đầu lên, mắt và chóp mũi đều đỏ hoe, khóc thật đáng thương.

Mộ Không Du nhìn nàng ta như vậy, cuối cùng cũng mềm giọng.

“Ta muốn giải trừ hôn ước lý do không cao thượng như các ngươi nghĩ.”

Mẹ con Nhiếp Bàn đều sững sờ.

“Chỉ là ta muốn giải trừ mà thôi, tại sao lại liên lụy đến Tiên tôn? Dù không tách ra, các ngươi cũng sẽ không vì ta mà gặp chuyện. Ta muốn chia tay chỉ vì ta muốn chia tay mà thôi.”

Loading...