Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:24
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Không Du cảm thấy có chút khó chịu, mơ hồ nhận ra yêu độc lại phát tác.
Hắn ta quay lưng lại, khép hờ đôi mắt hẹp dài, nói: “Ba ngày sau ta sẽ tìm ngươi, chúng ta giải trừ hôn ước ở đá Tam Sinh, từ nay cầu đi cầu, đường đi đường. A Văn về nhà tu luyện cho tốt, ta và mẹ ngươi chia tay, không có nghĩa sau này ta không phải là cha của ngươi nữa.”
Nhiếp Bàn còn muốn nói gì, Mộ Văn cũng không thể chấp nhận được nhưng họ không thể nói gì nữa, vì Vô Tranh Pháp Các đóng cửa, hai người bị buộc phải ra ngoài.
Mộ Không Du vẫn là phủ chủ Tiên Phủ một ngày, họ không thể chống lại quyết định của hắn ta.
Hôn ước này chắc chắn phải giải trừ.
Nhiếp Bàn chú ý thấy con gái còn khó chấp nhận chuyện này hơn bà ta, nàng ta còn quá trẻ, cũng quá ngưỡng mộ cha, sẽ như thế nào trong cái lý lẽ đó của hắn ta đây?
“Về nhà tu luyện đi.” Nhiếp Bàn lạnh nhạt nói: “Nhắc nhở con đừng làm chuyện dư thừa, để cha con biết, sau này đừng nói đến làm vợ chồng của ta, ngay cả làm cha con với con cũng không được.”
Nhiếp Bàn nghe ra được những lời chưa nói hết của Mộ Không Du.
Nếu bà ta giải trừ hôn ước này tốt, sau này Mộ Văn vẫn là con gái hắn ta… nếu hắn ta còn sống.
Đến giờ hắn ta vẫn chưa nhắc đến việc giải trừ quan hệ cha con.
Nếu bà ta không giải quyết tốt chuyện này thì kết quả chưa chắc.
Để tránh mất tất cả, Nhiếp Bàn chỉ có thể làm theo lời hắn ta nói.
Giải thì giải, dù sao lúc đầu định ra hôn ước này cũng là bất đắc dĩ.
Nhiếp Bàn có chút hoang mang, cũng không có sức lo cho đứa con gái này, quay lưng rời đi.
Mộ Văn đứng đó rất lâu rất lâu, ngẩng đầu nhìn tấm bảng Vô Tranh Pháp Các, cảm thấy tất cả những gì xảy ra hôm nay đều như một giấc mơ.
“Cha...” Nàng ta nghẹn ngào khóc lên.
***
Tiết Ninh không biết mình bị người ta bàn luận thế nào, lôi kiếp Kim Đan kéo dài suốt mười canh giờ mới kết thúc.
Lôi kiếp tuy kết thúc nhưng nàng chưa tỉnh ngay, Tần Giang Nguyệt luôn ở bên cạnh trông coi, ba ngày sau, nàng vừa mở mắt đã thấy một bàn đầy mỹ vị.
Nói ra thật buồn cười, lôi kiếp qua đi nàng luôn vận công, điều hòa linh lực và kinh mạch bị lôi đánh loạn.
Vì quá tập trung, không nhận ra thời gian trôi, cuối cùng bị mùi hương kéo tỉnh dậy.
Thơm quá, thật thơm, ngửi thôi đã thấy đói bụng rồi.
Rõ ràng đã lên kỳ Kim Đan, sao vẫn cảm thấy đói nhỉ?
Tiết Ninh phát hiện mình không còn ở Thượng Thủy Tiên Các, xung quanh đều xa lạ nhưng nàng không hề hoảng, vì nàng thấy Tần Giang Nguyệt, chắc chắn là hắn sắp xếp tất cả.
Nàng thành thật l.i.ế.m môi, nhìn Tần Giang Nguyệt xắn tay áo đặt chén canh cuối cùng xuống, mắt sáng lên hỏi: “Đây là nơi nào? Chàng lấy đâu ra một bàn đầy đồ ăn ngon như vậy?”
Thật hấp dẫn.
Tiết Ninh không màng hình tượng mới tỉnh dậy, đứng dậy ngồi vào ghế, cầm đũa muốn ăn.
Rồi nàng nhận thấy có gì đó không đúng.
“Đây là cái gì?”
Nàng vươn tay kéo, phát hiện bên cạnh đĩa có vài con... rùa.
“A Ninh, ngươi tỉnh rồi!”
Con rùa lớn dẫn theo ba con rùa nhỏ tươi cười nhìn nàng.
Tiết Ninh bực bội, trừng mắt nhìn chúng: “Ta tỉnh không đến xem ta, chỉ lo ăn sao?”
Tần Giang Nguyệt không cho phép chúng động vào đồ ăn trong đĩa nhưng bên cạnh đĩa lớn chuẩn bị đĩa nhỏ cho chúng, mấy con rùa thu nhỏ hình dáng, đang ăn rất vui vẻ.
“A Ninh, không thể trách chúng ta.” Tiểu Quy đứng ra nói cho ba con kia: “Thực sự là tay nghề của Tiên tôn quá giỏi, Tiên tôn không chỉ là kiếm tiên mà còn là thần bếp! Chúng ta muốn chào hỏi ngươi nhưng quả thật không rảnh miệng!”
Nói xong mấy con rùa lại tiếp tục ăn, Tiết Ninh nghe vậy, biểu cảm có chút nghiêm trọng.
“Ngươi nói cũng đúng.” Nàng chuyển sang cầm đũa: “Thật sự rất thơm.”
Không đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-188.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi đã.
Tiết Ninh ngỡ ngàng, kinh ngạc ngước nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Tần Giang Nguyệt đang ngồi đối diện.
“Đều là do chàng làm sao?”
Trước mặt Tần Giang Nguyệt không có bát đũa, rõ ràng là không định tranh thức ăn với nàng.
“Ba ngày nàng nhập định, ta tìm đến tửu lâu ở nhân gian học làm mấy món này, còn chưa nếm thử, không biết mùi vị thế nào, nếu không hợp khẩu vị, ta sẽ điều chỉnh lại theo ý nàng.”
Tiết Ninh ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt dừng trên người hắn không rời, hương thơm của món ăn cũng không còn quá hấp dẫn nữa.
Tần Giang Nguyệt bị ánh nhìn đó gợi lên ký ức trong mơ.
Lúc đó trong ký ức của Hoang Vũ, nàng cũng nhìn hắn chằm chằm như vậy.
Đây không phải là Vô Tranh Tiên Phủ, cũng không phải Thiên giới, chỉ là một chốn bình thường ở nhân gian.
Hắn biến thành người phàm mua lại nơi này, làm “nhà” của họ.
Ở nhà của họ, cùng nàng ăn một bữa cơm đầy khói lửa nhân gian, hẳn là điều nàng sẽ thích khi tỉnh lại.
Tần Giang Nguyệt bị nàng nhìn như vậy, mí mắt khẽ rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt: “Đây là hợp đồng nhà, từ nay nơi này là của nàng. Đợi khi biển yên bể lặng, thiên hạ thái bình, nàng và ta có thể ẩn cư ở đây.”
“Nàng hẳn là không muốn đến nơi quá lạnh lẽo để ẩn cư nên ta chọn chỗ này.”
Hắn bắt đầu kể nàng nghe về nơi này, xung quanh có những cảnh đẹp gì, dân chúng lương thiện ra sao.
Tóm lại là làm thế nào để tinh tuyển chọn lựa chỗ này.
Nhưng Tiết Ninh không nghe lọt tai một chữ nào.
Bây giờ đang là nửa đêm, trong nhà thắp nến, ánh sáng lung linh khi tỏ khi mờ.
Là tu sĩ, họ vốn có thể đốt đèn sáng hơn nến này nhiều nhưng lại thiếu đi khói lửa của người phàm.
Tiết Ninh như người mất trí, bởi nàng nhận ra thực ra Tần Giang Nguyệt luôn biết nàng muốn gì.
Biết thì biết, điều khó nhất là hắn thực sự hành động để làm nàng vui.
Đôi tay có thể dời non lấp biển, cầm kiếm mạnh nhất thiên hạ, vì nàng mà dấn thân vào hồng trần, loay hoay trong bếp, nấu nướng bữa ăn ngon này.
Tiết Ninh cảm thấy trái tim mình đầy nóng bỏng, mắt cay xè, vội cúi đầu nói: “Ta rất thích nơi này.”
Nàng nhận lấy hợp đồng nhà, nhìn tên mình trên đó, mắt càng cay hơn.
Thực ra nàng rất giàu, muốn mua nhà ở đây không hề khó nhưng nàng thật sự không có thời gian và cơ hội.
Hu hu hu, có nhà rồi, sự cố chấp với nhà của người trồng hoa cũng được đáp lại sau khi xuyên sách rồi!
“Trước đây nàng nói mình từng là giáo viên tư thục cho bọn trẻ, nếu nàng thích, sau này cũng có thể mở tư thục ở đây, làm nữ tiên sinh.”
Tiết Ninh cất kỹ hợp đồng nhà vào nhẫn Càn Khôn, đặt chung với những thứ khác Tần Giang Nguyệt tặng.
Có chút xấu hổ khi phát hiện tiền riêng của mình cũng đều từ người nam nhân trước mặt.
Thật ngại quá đi.
“Người ở đây chắc không an tâm giao con cái cho một nữ tử dạy, ta cũng không chắc thứ mình dạy phù hợp với bọn trẻ ở đây.”
Tiết Ninh thấy chuyện này không khả thi lắm.
Tần Giang Nguyệt lại nói: “Sao nữ tử không thể dạy học? Những gì nàng có thể dạy, thầy tư thục bình thường không dạy được.”
Nàng là tu sĩ, nếu có đứa trẻ có duyên với tiên, tự nhiên có thể đến tìm nàng khai sáng, cũng coi như giúp Tu giới tạo nhân tài.
Tiết Ninh hiểu ý hắn, cầm đũa lên nói: “Chuyện này để sau hãy nói, bây giờ nói quá sớm, sẽ khiến ta cảm thấy như đang dựng FLAG.”
Nói xong biết hắn sẽ không hiểu, nàng vừa ăn nhanh vừa giải thích: “FLAG nghĩa là một khi nói những câu kiểu như “đợi ta đánh xong trận này sẽ về cưới nàng”, nhất định sẽ không thể quay về. Chuyện sẽ chuyển biến xấu, đi theo hướng không mong muốn.”
Tần Giang Nguyệt vốn còn muốn nói lời tương tự, nghe nàng nói vậy lập tức ngậm chặt miệng.
Trong lòng Tiết Ninh tràn đầy ấm áp, miệng là mỹ vị thế gian, trước mắt là mỹ nam hợp ý nhất.
Nàng cảm thấy không có thời khắc nào tốt hơn bây giờ.