Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:35:51
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh quay lại Tiên Các, trước tiên là ngồi thiền một lúc, sau khi điều tức, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, linh mạch thông suốt, có sức mà không có chỗ dùng nên bực bội, đành nhìn về phía Tiểu Quy.

Bắt đầu chải mai rùa.

Tiểu Quy là thần thú, thân không dính bụi, mai rùa tự nhiên cũng không bẩn.

Nhưng Tiết Ninh vốn là không có việc gì làm, nó kêu không cần không cần, nàng cũng không dừng tay.

Nói ra cũng buồn cười, trước khi chải Tiểu Quy trăm lần từ chối, cảm thấy mình là con rùa rất trong sạch, không cần chải nhưng khi thật sự chải lên...

“Đúng đúng, chỗ này, ối trời, thoải mái, A Ninh chải sang bên trái một chút, đúng rồi, chỗ này.”

Thật là sướng.

Hóa ra chải mai rùa là việc thoải mái như vậy.

Tiết Ninh nhìn Tiểu Quy như con mèo đang được vuốt ve, đoán rằng có lẽ chải mai rùa giống như gãi lưng hoặc lấy ráy tai cho người.

Cảm giác đó thực sự giải tỏa căng thẳng.

Bạch Quy, Tử Quy, Lam Quy ghen tị không thôi, cứ đứng bên cạnh xếp hàng chờ đến lượt mình, tiếc rằng đại ca vừa xong là cảnh giác nhìn ra ngoài kết giới: “A Ninh, phủ chủ tới rồi, đã đứng ngoài một lúc.”

Tiết Ninh mải mê chải mai rùa, thật sự không chú ý đến Mộ Không Du, được nhắc nhở mới nhìn qua.

Ánh mắt giao nhau, đạo quân tiên phong đạo cốt, tóc bạc trắng nhẹ nhàng quay đầu, lại tránh ánh mắt của nàng trước.

“Đứng ngoài một lúc rồi? Sao ngươi không nói sớm?” Tiết Ninh hơi bất lực.

Lúc nàng trở về, Tần Giang Nguyệt vốn muốn đóng kết giới nhưng Tiết Ninh cảm thấy họ đã chậm trễ lâu như vậy, Tiên phủ gấp rút như vậy, nhất định là chuyện rất quan trọng, nếu có người đến tìm nàng còn có thể tiếp đón, tránh để họ sốt ruột.

Có thể đệ tử đến bái kiến Tần Giang Nguyệt, kết giới mở ra có nhiều tiện lợi.

Xét rằng đã đặt kết giới bản mệnh bên ngoài Tiên phủ, Tần Giang Nguyệt cũng không từ chối đề nghị của Tiết Ninh.

Nhưng nhìn thấy Mộ Không Du xuất hiện ở đó, Tiết Ninh vẫn có chút lo sợ.

Dù sao hắn ta cũng là người từng muốn g.i.ế.c nàng và đã hành động.

Tiết Ninh gom Tiểu Quy lại với nhau, đứng dậy bước về phía Mộ Không Du.

Mộ Không Du liếc nhìn, chậm rãi quay đầu lại.

Có một khoảnh khắc, hắn ta hy vọng thời gian dừng lại ở giây phút này.

Hắn ta không nghĩ đến việc g.i.ế.c nàng, nàng cũng không phải là đạo lữ của Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn.

Mấy con Tiểu Quy tụ lại với nhau cảnh giác nhìn Mộ Không Du, sợ hắn ta lại làm loạn.

Tuy Tiên tôn không ở đây nhưng chúng ở đây, quyết không để hắn ta làm hại A Ninh như ở trong bí cảnh nữa.

Còn về việc tại sao bây giờ Tiểu Quy mới nhắc đến việc Mộ Không Du đến, tự nhiên là vì vừa nãy chải mai rùa quá thoải mái, có chút không nỡ dừng lại.

Mình đã hưởng thụ xong, mấy anh em khác cũng không sao mới có thể thông báo.

Mấy con mắt đậu tương của đám Bạch Quy trừng Tiểu Quy, hận không thể lật nó lại để nó không bao giờ lật lại được nữa.

Ngươi lợi hại! Ngươi cao quý! Chúng ta là những con rùa rất đáng thương!

“Tiên tôn vẫn chưa về.”

Lúc này Tiết Ninh đã đến trước mặt Mộ Không Du nhưng giữa hai người vẫn cách một đạo kết giới, không ai bước qua.

“Hắn thấy Nhân giới có ma khí bất thường, đích thân đến kiểm tra, chắc sẽ không về trễ đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là ma khí, không phải Trường Thánh hay các hộ pháp khác làm loạn, không làm mất nhiều thời gian của Tần Giang Nguyệt.

Mộ Không Du đến đây vì có việc chính, cũng là để nhận phạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-194.html.]

Nhưng Tần Giang Nguyệt không về nằm ngoài dự đoán, cũng khiến trái tim tê liệt của hắn ta bắt đầu loạn nhịp.

Hắn ta là đằng yêu Thiên Sơn, che giấu thân phận vào Vô Tranh Tiên Phủ chín trăm năm, làm phủ chủ hơn ba trăm năm, cần cù chăm chỉ, không hổ thẹn với lòng.

Hắn ta là pháp tu, đạo pháp tu luyện gần giống với vô tình đạo, điều này người khác không biết.

Việc đồng ý với Nhiếp Bàn, giúp bà ta cho đứa trẻ một danh phận vừa là giúp sư muội vừa là để kiềm chế lẫn nhau, không để Tiên phủ trở thành nơi độc đoán, các trưởng lão và đệ tử bên dưới mới có thể yên tâm.

Mộ Không Du là người ngạo mạn lạnh lùng, không bao giờ để lộ cảm xúc, nếu hắn ta một mình lớn mạnh, người bên dưới sẽ có chút bất an.

Ngoài ra cuộc hôn nhân này cũng để chặn đứng hoàn toàn sự theo đuổi của các nữ tử đối với hắn ta.

Bao gồm cả việc để râu giả cũng vì lý do này.

Tu vi cao, dung mạo xuất sắc, dù tính cách lạnh lùng cũng thu hút người khác.

Những tình cảm này không có lợi cho đạo pháp của hắn ta, vì thế hắn ta nghĩ ra cách này để giải quyết một lần.

Một người đã kết hôn, có con rồi, dù có địa vị cao trọng cũng không có nhiều nữ tử muốn theo đuổi.

Nhiều năm qua Mộ Không Du không thấy cách này có gì không tốt.

Cho đến khi trong bí cảnh nhiễm độc hải yêu, lại do Thổ Chân Đan bị buộc phải đối diện với nội tâm, nói ra những lời chính hắn ta cũng không dám tin, bị Tiết Ninh nhắc nhở nhiều lần về việc đã có vợ con.

“Mộ phủ chủ?”

Việc cần nói đã nói, Mộ Không Du không đi cũng thôi, lại đứng đó nhìn người, trên khuôn mặt trắng sạch của Tiết Ninh hiện lên vài phần đề phòng.

Mộ Không Du bị sự đề phòng đó làm đau lòng.

“Ta đã nói sẽ không g.i.ế.c ngươi nữa thì tuyệt đối sẽ không ra tay, ngươi không cần phải đề phòng.”

Cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi không giấu được, Tiết Ninh không hiểu hắn ta, không nghe ra.

“Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau đi? Trên mặt ta có gì à, sao cứ nhìn chằm chằm thế?” Tiết Ninh lùi lại một bước, nghĩ ngợi một chút, còn định đóng kết giới lại.

Tay nàng đã giơ lên, chuẩn bị kết trận, Mộ Không Du lại đột nhiên tiến vào.

“Ngươi làm gì vậy!” Tiết Ninh bày thế chiến đấu, mấy con Tiểu Quy cũng xông lên.

Mộ Không Du nhìn cảnh này, mắt hơi đỏ lên.

“Không phải hỏi ta tại sao không đi sao? Ta đến để xin phạt, làm sao có thể đi.”

Hắn ta tiếp tục tiến lên, nhìn Tiết Ninh lùi từng bước, nhíu mày nói: “Ta không đề phòng ngươi, tại sao ngươi lại lùi? Ngươi nên ra tay với ta, đúng, cứ như vậy, tụ linh lực, dồn lực đánh vào đây.”

Mộ Không Du đặt tay lên trán mình, mặt không đổi sắc nói: “Đừng do dự, từ khi ra khỏi bí cảnh ta đã chờ ngày này, đã chờ rất lâu rồi.”

... Chờ cái gì??? Người này rốt cuộc đang nói cái gì vậy??

Tâm pháp của Tiết Ninh là do Mộ Không Du dạy, hắn ta chỉ dẫn một chút, cái gọi là dồn lực đánh, nàng biết phải làm sao để truyền pháp lực vào cơ thể hắn ta mà đoạt mạng hắn ta.

“Đứng đó đừng động.” Tiết Ninh lạnh mặt nói: “Tiến thêm bước nữa ta sẽ thật sự ra tay đấy.”

Mấy con Tiểu Quy tập trung thành trận pháp, bảo vệ Tiết Ninh ở giữa, Mộ Không Du nhắm mắt lại, dừng bước.

“Thật sự ra tay... Ngươi không định ra tay? Tại sao? Không muốn ta c.h.ế.t sao? Ta sống ngươi có thể yên tâm sao?”

“Lời của ngươi thật mâu thuẫn, vừa rồi còn nói ta không cần phải đề phòng, giờ lại hỏi ta ngươi sống có thể yên tâm không.” Tiết Ninh buông tay, không thèm nhìn hắn ta một cái nào: “Ta hiểu ý ngươi rồi, ngươi vẫn luôn chờ ta truy cứu chuyện xảy ra trong bí cảnh. Ta nghĩ chuyện này chúng ta đã giải quyết trong bí cảnh rồi.”

Mộ Không Du ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Ngươi đã dốc hết sức g.i.ế.c ta một lần, ta cũng đã dốc hết sức thử phản sát ngươi một lần, ngươi và ta đều không chết, vậy chuyện coi như kết thúc.”

“... Kết thúc rồi?” Hắn ta ngẩn ngơ nhìn nàng, giọng điệu có chút mơ hồ.

“Chẳng lẽ còn muốn thế nào?” Tiết Ninh chán nản nói. Sao Tần Giang Nguyệt còn chưa về, thật là tiếp chuyện người này đủ rồi.

“Ngươi là phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ, là đạo quân của tu chân giới, gánh vác trọng trách. Dù ta cho rằng lý do ngươi muốn g.i.ế.c ta là vô căn cứ nhưng coi như là xuất phát điểm không xấu. Đã từng giao đấu, ai cũng không che giấu gì, vậy thì chuyện bí cảnh coi như đã xong, ra ngoài đừng nhắc lại nữa.”

Loading...