Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:08
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi rời khỏi đây chỉ còn lại một nửa nguyên thần tàn tạ, Tiết Tông đã biết mình sắp chết.

Vì vậy khi cần lựa chọn, càng phải hy sinh bản thân để giúp Tần Giang Nguyệt có thời gian rời đi.

Ông đã là người gần chết, thần hồn bị nuốt chửng để lại một nửa ở đây, ký sinh trong hạt giống Ma tộc bất tử, bẩn thỉu, thấp hèn, không đáng.

Ông như vậy căn bản không xứng được sống.

Nếu không phải vì Tiết Ninh, ông thật sự không thể kiên trì đến hôm nay.

“Ta có thể nhìn nó một lần nữa không?”

Nguyên thần của Tiết Tông đã nhạt đến gần như không nhìn thấy, trong di tích cổ thần âm u, ông thất thần nhìn vị trí con gái tựa vào nhưng Tần Giang Nguyệt không nhường đường.

“… Dù như vậy, nó cũng không muốn cho ta gặp mặt lần cuối sao?”

Tiết Tông không cảm thấy giữa mình và Tần Giang Nguyệt có mâu thuẫn không thể hòa giải nên rất hiểu rằng hắn không cho phép điều này là vì Tiết Ninh.

Sắc mặt ông tàn tạ, gió thổi lay động tà áo xanh của ông, đang định từ bỏ thì nghe Tần Giang Nguyệt lên tiếng.

“Còn có vài chuyện ta chưa nói với ngươi, biết xong rồi ngươi hãy nghĩ xem có tư cách gặp nàng lần cuối hay không.”

Tiết Tông sững lại, có cảm giác không lành.

Lần này Tần Giang Nguyệt kể cho Tiết Tông nghe về việc năm đó Giang Mộ Vãn chưa c.h.ế.t và mối liên hệ với Khuynh Thiên, những gì đã xảy ra trên Trích Tiên Đảo, những gì đã nói, lựa chọn kết cục ra sao, tất cả đều nói cho Tiết Tông.

Tiết Tông như bị sét đánh, nguyên thần thay đổi màu sắc đột ngột, lao đến với vẻ tuyệt vọng.

“Ngươi nói gì? Không thể nào! Không, không đúng, Mộ Vãn thực sự còn sống sao?! Tuyệt quá… không phải… nàng c.h.ế.t rồi… nàng vẫn chết… nàng bị Khuynh Thiên ép buộc! Nàng đã khó khăn như vậy… tất cả đều do ta, tất cả là lỗi của ta…”

Ông đã không còn sức để nói, nguyên thần gần như hoàn toàn tan biến, trong lúc xúc động càng không thể duy trì lâu nhưng vẫn kiên quyết không muốn rời đi.

“Không chỉ vậy.” Tần Giang Nguyệt nhìn xuống ông từ trên cao, lạnh lùng nói: “Còn một chuyện quan trọng hơn, đối với người thường có lẽ là chuyện tốt nhưng với ngươi thì không.”

Tiết Tông đã phát điên, nguyên thần phiêu lãng, tóc rối bù, không còn hình dạng người.

Tần Giang Nguyệt không thương xót tình cảnh của ông, từng chữ nói rõ: “Ngươi trước đây thiên vị đại trưởng lão và con gái phủ chủ, có phải cũng có sự áy náy với đại trưởng lão không?”

Tiết Tông không tin nổi, trợn to mắt, gần như không dám nghe điều hắn sắp nói, nhưng câu nói đó cứ thế xông vào tai ông.

“Mộ Văn hoàn toàn không phải là con gái của họ, nàng là con gái của ngươi.”

“Không!...”

Tiết Tông thét lên đầy thê lương, âm thanh vang dội trời đất, khói bụi bốc lên từ đáy vực, cả Tiên phủ đều rung chuyển.

Nhiếp Bàn ở vị trí gần đó có thể nghe rõ âm sắc cụ thể của tiếng hét, ngay lập tức ngẩn ngơ.

Đó là giọng của Tiết sư đệ sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Là ảo giác sao?

Nhiếp Bàn đang suy nghĩ, một luồng khí lạnh tấn công, bà ta bị sát ý ép lấy ra kiếm bản mệnh để chống đỡ nhưng vẫn bị thương nặng, phun ra một ngụm máu.

“Sư tỷ, ngươi lừa ta thật thảm!!!”

Đúng là Tiết Tông!

Nửa nguyên thần đó dùng chút sức lực cuối cùng tìm đến Nhiếp Bàn, muốn g.i.ế.c bà ta cùng với “nghiệt chủng” của họ, nhưng Mộ Văn không có ở đây.

Vậy thì g.i.ế.c Nhiếp Bàn!

Nhưng cuối cùng ông không phải là người sống, nửa nguyên thần không thể g.i.ế.c được Nhiếp Bàn hiện tại, Nhiếp Bàn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy nguyên thần của Tiết sư đệ xuất hiện rồi tan biến, tưởng là mơ nhưng vết thương trên người là thật.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Nhiếp Bàn hoang mang không yên, lại phun ra một ngụm máu.

Ở đáy vực, nửa nguyên thần của Tiết Tông không còn sức để truy sát, nếu không nhờ Tần Giang Nguyệt giữ lại chút hơi thở cuối cùng, đòn đánh kiếm bản mệnh của Nhiếp Bàn đã làm ông tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-201.html.]

Dù vậy, ông cũng sắp biến mất.

Tần Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiết Tông đang điên cuồng, chậm rãi hỏi: “Bây giờ ngươi còn muốn gặp Tiết Ninh lần cuối không?”

Toàn thân Tiết Tông run rẩy, ánh mắt đầy đau khổ nhìn vào góc áo duy nhất lộ ra của Tiết Ninh.

Ông nhìn rất lâu, có thể chỉ là một khoảnh khắc, trước khi tan biến, ông nói lời cuối cùng với nàng, giọng nghẹn ngào, vỡ vụn.

“A Ninh, xin lỗi... Là lỗi của cha, cha nên c.h.ế.t trong kế hoạch của ma đầu, không nên làm khổ con và mẹ con.”

Lời nói rơi xuống, hồn quang tắt dần, biến mất, trước khi tan biến, Tiết Tông vì không thể g.i.ế.c c.h.ế.t “nghiệt chủng” mà không cam lòng để lại vô số vết cào trên đá, thậm chí cầu xin Tần Giang Nguyệt.

“Giết nàng giùm ta! Giang Nguyệt! Cầu xin ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t họ!”

Tần Giang Nguyệt không đáp lại gì.

Tiết Tông tuyệt vọng tan biến, mang theo sự không cam lòng và đau khổ vô tận.

Di tích cổ cũng trở lại tình trạng suy tàn đổ nát.

Tần Giang Nguyệt là Thần, ngoài Tiết Ninh, những cảm xúc khác của hắn gần như lạnh lùng.

Hắn đợi Tiết Tông hoàn toàn tan biến rồi quay lại kiểm tra tình trạng của Tiết Ninh.

Nàng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí đang tiến giai, có lẽ là do ảnh hưởng từ hạt giống Hắc Nha mà Tiết Tông ký sinh.

Nàng vẫn chưa tỉnh lại, vì hạt giống vẫn mang ma khí từ Hắc Nha, ma khí này trái ngược với nội lực thuần khiết của nàng, Tần Giang Nguyệt không thể giúp nàng điều hòa ở bên ngoài, liên quan đến việc tiến giai, nàng trông như hôn mê nhưng trong linh phủ có thể không phải vậy, nếu nàng đang tìm cách giải quyết, hắn can thiệp có thể khiến lực lượng của họ xung đột thì không đáng, khiến nàng tẩu hỏa nhập ma.

Tần Giang Nguyệt quyết định quan sát thêm.

Lúc này Tiết Ninh thực sự đang tự tìm cách.

Nàng không hoàn toàn hôn mê, vẫn có ý thức về bên ngoài.

Nguyên thần của Tiết Tông xuất hiện, những gì nói với Tần Giang Nguyệt, nàng đều nghe rõ.

Thậm chí nàng có thể theo dõi câu chuyện của Tiết Tông, thấy ông mạo hiểm đi qua những nơi gần Ma, cố gắng tìm dấu vết của vợ mình.

Nhưng cuối cùng đều thất bại.

Đến đáy vực là hy vọng cuối cùng của ông, vì bị hạt giống xâm nhập, Tiết Ninh gần như cảm nhận được cùng nỗi tuyệt vọng với Tiết Tông.

Chắc chắn ông yêu Giang Mộ Vãn, chỉ yêu mình bà, nhưng tạo hóa trêu ngươi, yêu có ích gì? Có duyên mà không phận, duyên cũng là nghiệt duyên.

Tiết Ninh luôn cố gắng tỉnh lại nhưng cho đến khi Tiết Tông phát điên, cầu xin Tần Giang Nguyệt g.i.ế.c mẹ con Mộ Văn rồi dần dần tan biến, nàng vẫn không mở mắt, không thể nói gì.

Nàng nhận ra Tiết Tông muốn dẫn mình đến để giải quyết hài cốt Ách Thần, tránh cho sau này linh thú bị cướp, đó là ý tốt nhưng hạt giống Hắc Nha mà ông ký sinh, dù nhiều năm qua đã biến đổi không ít do nửa nguyên thần của ông nhưng vẫn mang ma khí.

Ma khí xâm nhập cơ thể khiến nàng khó giải thoát.

Đan điền của Tiết Ninh nóng rực, đầu óc choáng váng, tứ chi tê liệt.

Nàng biết mình phải nhanh chóng tìm cách giải quyết, nếu không ma khí nhập tâm sẽ rất khó chịu.

Trong tình thế nguy cấp như vậy, nếu trước đây chắc chắn Tiết Ninh sẽ hoảng loạn, không biết làm sao.

Nhưng có lẽ nàng thực sự đã trưởng thành, lúc này tâm trạng bình tĩnh, chậm rãi phân tích tình hình.

Trước hết, bảng kỹ năng có thể sử dụng, mấy con Tiểu Quy không phản ứng được nhưng kỹ năng vẫn sáng, tức là có cơ hội.

Những pháp bảo khác không thể sử dụng trong linh phủ, vậy chỉ còn một cách.

Tiết Ninh chú ý đến quả trứng thứ tư.

Đã lâu như vậy vẫn chưa gặp cơ hội thích hợp để nở.

Chẳng lẽ cứ phải đợi mãi sao?

Nàng đột nhiên muốn thử chủ động một chút, xem kết quả ra sao.

Loading...