Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:14
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Trạm thông minh ở chỗ thư mời này không vượt quá giới hạn khi nhắc đến Tiên tôn, chỉ nói mời Tiết Ninh với tư cách là trưởng bối.
Dù đã lên trên, có thể từ người Tần Giang Nguyệt xuống tự đi nhưng Tiết Ninh vẫn bám trên lưng hắn.
Nhớ lại hắn đã dùng m.á.u cho nàng và nhiều sự chăm sóc tỉ mỉ của hắn, Tiết Ninh ghé vào tai hắn hôn một cái.
“Yêu chàng.” Nàng ngọt ngào và cay đắng nói.
Nhưng những ngọt ngào này, vài ngày sau chỉ còn lại vị đắng.
Họ bắt đầu đi học.
Mười người đứng đầu từ Trích Tiên Đảo ra đều có thể theo học Tần Giang Nguyệt.
Ban đầu Tiết Ninh không cảm thấy có gì, thầy là Tần Giang Nguyệt, nàng rất ổn định, một vẻ bình thản hoàn toàn không giống như những người khác căng thẳng.
Nhưng khi thực sự bắt đầu học, nàng mới nhận ra mình vẫn suy nghĩ quá đơn giản.
Trước khi bắt đầu dạy, Tần Giang Nguyệt là phu quân của nàng, nhưng sau khi bắt đầu dạy, hắn hoàn toàn là sư tôn.
Không chỉ đối xử công bằng với nàng mà mỗi câu hỏi đều chỉ định nàng trả lời, dường như ở đây chỉ có một học sinh là nàng khiến nàng muốn lười biếng một chút cũng không được.
Điều này khiến nàng đau khổ vô cùng, tinh thần mệt mỏi nhưng lại có người nghĩ đây là ưu đãi, rất không hài lòng.
Người đó là Mộ Văn.
“Tiên tôn.”
Tin tức Mộ Không Du và Nhiếp Bàn giải trừ hôn ước đã lan truyền khắp Tu giới, ngay cả Nhân giới cũng nghe đôi chút.
Mộ Văn, đại tiểu thư kiêu ngạo gần đây sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, phiền không sao kể xiết.
Tưởng rằng đến Thượng Thủy Tiên Các theo học Tiên tôn có thể yên tĩnh một chút, nhưng thấy Tiết Ninh, nàng ta càng ngày càng áp lực.
“Vì sao Tiên tôn chỉ hỏi Tiết Ninh mà không hỏi chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta không phải là đệ tử của Tiên tôn sao?”
Nàng ta nói với giọng điệu gay gắt nhưng thiếu tự tin, rõ ràng là sợ Tần Giang Nguyệt nhưng vẫn muốn gây rối.
Ôn Nhan bên cạnh có chút lo lắng cau mày, Giang Thái Âm thấy nàng ta lo lắng mà không tiện nói, bèn tự mình lên tiếng.
“Mộ sư muội nói đúng, Tiên tôn cũng nên kiểm tra chúng ta, nếu chỉ quan tâm đến Tiết sư muội thì chúng ta đến đây dường như cũng không có gì cần thiết.”
Người đã quen là hoa tươi tự nhiên không muốn làm lá xanh, cho dù là bên cạnh Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên tôn làm lá xanh của người khác.
Tần Giang Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn Mộ Văn một cách lạnh lùng, Mộ Văn nhanh chóng không chịu nổi ánh nhìn này, lưng thẳng tắp cong xuống, ánh mắt cúi xuống, mồ hôi đầy đầu, cắn chặt môi.
Nàng ta liếc nhìn Tiết Ninh, phát hiện Tiết Ninh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt nàng nhìn nàng ta rất lạ, lạnh lùng có chút giễu cợt khiến nàng ta không thoải mái.
Mộ Văn cau mày, lảng tránh quay đầu đi.
Tiết Ninh cũng từ từ dời ánh mắt.
... Mộ Văn, người em gái cùng cha khác mẹ của nàng.
Nàng ta luôn rất ghét nàng, bây giờ dường như càng ghét hơn.
Tại sao vậy?
Không biết gì cả lại tùy tiện trút giận lên người khác, thật đáng ghét.
Nàng ta có biết hay không, cha ruột của nàng ta, trước khi nửa hồn nguyên tan biến cũng đã dốc hết sức muốn g.i.ế.c nàng ta không?
Mộ Văn thực sự luôn ghi hận Tiết Ninh.
Hoặc nói đúng hơn là “ghen tị”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-204.html.]
Kể từ khi Tiết Ninh theo đại sư huynh dọn đến sau núi, dường như vận may đã thay đổi, không những trở thành đạo lữ của Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên tôn mà còn đạt đến kỳ Kim Đan trước nàng ta.
Nàng ta vẫn còn đang ở giai đoạn đại viên mãn của Trúc Cơ nhưng Tiết Ninh đã là Kim Đan chân quân thật sự, danh hiệu ngang hàng với Nguyên Anh.
Hiện tại trong số những người ngồi đây, chỉ có nàng ta là vẫn còn ở Trúc Cơ.
Ngay cả Giang Thái Âm, người đã nói giúp nàng ta cũng đã đạt đến kỳ Kim Đan.
Mộ Văn là người luôn kiêu ngạo, làm sao chịu được sự chênh lệch này.
Chưa kể mẹ nàng ta khi nói chuyện với cha đã đề cập rằng vì Tiết Ninh mà giải trừ hôn ước.
Dù sau đó đã giải thích rõ ràng, không phải như nàng ta nghĩ nhưng cách cha nàng ta biện hộ cho Tiết Ninh và phản ứng của cha khi nghe đến Tiết Ninh khiến nàng ta không thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.
Dĩ nhiên nàng ta cũng không làm gì, hiện nay mọi chuyện đã khác, mẹ nàng ta đã dặn dò, nàng ta nhớ rõ nên không dám làm bậy.
Nhưng bảo nàng ta hoàn toàn không để tâm thì thật khó.
Nhất là khi thấy Tiên tôn công khai đối xử khác biệt như vậy.
Tần Bạch Tiêu và Tiết Ninh ngồi cùng nhau, cả hai ngồi hàng đầu, nàng ta và sư tỷ Ôn Nhan ngồi hàng ba, trước họ còn có Trương Chỉ của Bồng Lai và Ngân Tâm của Hợp Hoan Tông.
Những người trước đây không có tên tuổi gì, giờ cũng xứng ngồi trước nàng ta!
Nếu không vì muốn ở bên nàng ta, sư tỷ hẳn phải đổi chỗ với Tiết Ninh, ngồi cùng với Bạch Tiêu sư huynh!
Bạch Tiêu sư huynh cũng vậy, không phải hắn ta thích sư tỷ sao? Sao sư tỷ ngồi phía sau, hắn ta không qua ngồi trước sau với họ mà lại ngồi cùng với Tiết Ninh?
Tiết Ninh nhìn nàng ta như vậy, hắn ta cũng không có phản ứng gì.
Mộ Văn càng nghĩ càng tủi thân, Ôn Nhan nắm áo nàng ta, định đứng dậy giải vây thì Ngân Tâm ngồi phía trước đã lên tiếng.
Giang Thái Âm sẵn lòng nói giúp Mộ Văn, dĩ nhiên cũng có người sẵn lòng nói giúp Tiết Ninh.
“Mộ đại tiểu thư nói như vậy là không đúng. Chúng ta đến đây để học hỏi Tiên tôn, Tiên tôn ban ân cho chúng ta, dĩ nhiên là Tiên tôn muốn hỏi ai thì hỏi người đó. Nếu ngươi có gì không hiểu thì hỏi trực tiếp, chắc chắn Tiên tôn sẽ không tiếc chỉ dạy, cần gì phải khiêu khích làm mọi người hoang mang.”
Danh xưng “Mộ đại tiểu thư” này, nếu là trước đây, Mộ Văn sẽ rất thích.
Nhưng bây giờ chỉ khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái.
Nàng ta vẫn là con gái của cha nhưng từ khi giải trừ hôn ước, cha chưa gặp nàng ta lần nào, mấy lần nàng ta cầu kiến, cha đều lấy cớ bận rộn bảo nàng ta đi, còn lệnh cho đệ tử dưới trướng cảnh cáo nàng ta hiện nay đã khác, phải kiềm chế.
Hiện nay đã khác…
Nàng ta không biết đã nghe bao nhiêu lần câu này.
Mắt của Mộ Văn đỏ ngầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Đã hứa sẽ dẫn chúng ta cùng tu luyện thì không nên thiên vị. Nếu không thể công bằng thì tốt hơn là đưa ngọc giản để chúng ta tự tu luyện, cần gì giả bộ dạy dỗ! Cuối cùng cũng chỉ dạy người mình muốn dạy thôi!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Giang Thái Âm cũng cau mày, Tần Bạch Tiêu cũng sắc mặt khó coi.
Ôn Nhan lập tức đứng dậy: “A Văn, đừng nói nữa.”
Ôn Nhan cúi người bái thật sâu trước Tần Giang Nguyệt: “Tiên tôn, A Văn còn nhỏ, hành động bồng bột, xin Tiên tôn đừng trách phạt nàng.”
“Nhỏ tuổi là lý do để nói bậy sao?” Trương Chỉ cũng không chịu nổi: “Nàng ta không muốn nghe Tiên tôn dạy, tự lấy ngọc giản mà học, đừng kéo chúng ta theo. Chúng ta vẫn muốn nghe. Bí pháp Tiên tôn dạy quý giá biết bao, nói cũng dễ hiểu, dù không hỏi cũng nghe hiểu, biết được điểm quan trọng.”
Trương Chỉ tránh né Mộ Văn một cách chán ghét: “Tiên tôn muốn hỏi Tiết Ninh, hỏi gì, chúng ta nghe rồi càng biết nên nhớ điều gì, cần gì phải hỏi từng người? Trong lòng có điều không tốt, đừng lôi người khác vào.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Các đệ tử phía sau cũng phụ họa lời Trương Chỉ, thực ra việc bị hỏi không phải chuyện hay ho gì, lỡ không trả lời được, chẳng phải sẽ mất mặt trước Tiên tôn, tỏ ra mình ngu ngốc sao?
Tiết Ninh trả lời, lại trả lời rất tốt, họ vừa ngưỡng mộ vừa học được nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ “thiên vị”, “giả bộ dạy dỗ”.
Họ không nói! Họ không dám nói!
Mộ Văn nhìn chằm chằm Trương Chỉ, mở miệng nói: “Ngươi là cái thứ gì, cũng xứng…”
Những lời quen thuộc đến đây lại không thể thốt ra.