Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:16
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Nhan liên tục ra hiệu, kéo áo nàng ta khiến nàng ta không thể nói tiếp.

Mộ Văn nhìn ánh mắt chế giễu của Trương Chỉ, không khỏi cảm thấy buồn bã.

Nàng ta thất vọng, chuẩn bị chịu đựng tiếp tục ngồi nghe nhưng thân thể không thể cử động.

Nàng ta đột nhiên nhận ra, người ngồi trên cao đài, không còn là đại sư huynh ôn nhu nhã nhặn nữa.

Đó là Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên tôn, dù hắn đã hạ thần đàn, có tình cảm nam nữ cũng không hoàn toàn là Triều Ngưng chân quân trước đây.

Dĩ nhiên cũng không thể như trước đây dung túng sự bướng bỉnh của nàng ta, chấp nhận lời chỉ trích vô lý của nàng ta.

Toàn thân Mộ Văn run rẩy, lúc đứng lên không phải không sợ nhưng sự bất bình đã chiếm ưu thế, cũng tự hào rằng mình đã tu luyện với Tần Giang Nguyệt nhiều năm, có chút thân thiết, nói ra cũng sẽ không sao.

Nhưng giờ nàng ta nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều.

“Không phải muốn tự tu luyện sao?”

Từ đầu đến cuối không nói một lời, Tần Giang Nguyệt đặt cuộn sách xuống, gió cuốn lên đưa đến trước mặt Mộ Văn.

Mộ Văn không đưa tay nhận lấy, nàng ta biết điều đó có nghĩa là gì, nỗi sợ hãi chưa từng có ập đến.

“Đại sư huynh…” Nàng ta vẫn thử kéo quan hệ cũ, giảm bớt tình hình hiện tại nhưng thất bại.

“Bản tôn thực sự không thể công bằng.”

Tần Giang Nguyệt thừa nhận bình thản khiến Tiết Ninh ngồi hàng đầu ngẩn ra.

“Ai muốn nghe thì ở lại nghe, ai có lòng oán hận, có thể như nàng ta, lấy cuộn sách tự học.”

… Có thể như nàng ta, tức là bây giờ vẫn có thể không như vậy.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, giữ m.ô.n.g yên vị trên ghế.

Ôn Nhan đứng bên cạnh Mộ Văn, khó khăn nhìn nàng ta một lúc rồi cũng cắn môi ngồi xuống.

Cả người Mộ Văn lạnh ngắt, người duy nhất luôn tốt với nàng ta cũng sắp buông tay rồi sao?

Nàng ta nhìn Ôn Nhan với ánh mắt cầu xin, Ôn Nhan khó xử một lúc, gần như đứng dậy nhưng Ngân Tâm ngồi phía trước đã giữ nàng ta lại.

“Ngươi tự gây họa thì tự chịu đi, tại sao phải kéo nàng ta chịu tội cùng? Ngươi nghĩ đây là chuyện tốt sao? Nếu là chuyện tốt, ngươi đã không khóc! Cần gì phải bắt nàng ta theo ngươi! Nàng ta xem ngươi là tỷ muội tốt, ngươi lại coi nàng ta là gì!?”

Câu hỏi này khiến Mộ Văn lùi lại hai bước.

Nàng ta nhìn vào ánh mắt của mọi người, dường như ai cũng không thể chịu đựng nổi nàng ta.

Tại sao lại trở thành thế này?

Trước đây dù họ không hài lòng cũng không biểu hiện ra trước mặt nàng ta, tất cả là vì… tất cả là vì cha mẹ nàng ta đã giải trừ hôn ước sao?

Nhưng cha vẫn là cha của nàng ta, mẹ vẫn là mẹ của nàng ta mà!

Cuộn sách bay lơ lửng trước mặt rơi xuống đất với một tiếng “bịch”, Mộ Văn giật mình, không thể tin nhìn về phía Tần Giang Nguyệt, hắn không thèm nhìn nàng ta một lần, ra lệnh một cách lạnh lùng: “Ra ngoài.”

Mộ Văn không thể kiểm soát bản thân, lùi lại rồi bước ra ngoài, cuộn sách trên đất cũng không kịp nhặt lên.

Ôn Nhan cúi người nhặt lấy, đuổi theo vài bước, nhét vào tay nàng ta, nhìn nàng ta lần cuối rồi quay lại chỗ ngồi.

Mười người, giờ chỉ còn chín.

Mộ Văn nhìn cánh cửa đại điện đóng chặt, nàng ta đã làm khó Tiết Ninh nhưng cuối cùng Tiết Ninh không nói một lời chỉ trích nàng ta.

Nàng không phản bác, cũng không biện minh cho mình, thậm chí ngoài cái nhìn ban đầu, không có thêm một ánh mắt nào khác.

Sự thờ ơ hoàn toàn này khiến nàng ta còn khó chịu hơn bị phản bác.

Còn khó chịu hơn là bị Tần Giang Nguyệt đuổi ra khỏi điện.

Nếu chuyện này bị người ngoài biết, nàng ta sẽ càng bị đưa ra đầu sóng ngọn gió!

Mộ Văn chưa từng bị mất mặt như vậy, nàng ta cố gắng muốn trở lại nhưng cánh cửa đại điện đóng chặt, không thể mở ra.

Nàng ta từ hoảng loạn bình tĩnh lại, nhận ra chuyện này phải tìm đến mẹ mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-205.html.]

Khi Nhiếp Bàn thấy Mộ Văn, nghe nàng ta khóc lóc kể lại, bỏ công việc xuống, yên lặng nhìn nàng ta rất lâu.

Mộ Văn bị mẹ nhìn khiến toàn thân không thoải mái, vừa khóc vừa nói: “Bây giờ ngay cả mẹ cũng trách mắng con sao?”

Nhiếp Bàn lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không trách mắng con, chỉ là có chút tự trách mình.”

Mộ Văn ngẩn ra.

“Ta tự hỏi mình không nuông chiều con, cha con cũng rất nghiêm khắc, sao lại khiến con nóng nảy, không biết trời cao đất dày như vậy.” Nhiếp Bàn như chìm vào hồi ức: “Có lẽ con cũng cần thời gian để trưởng thành. Mẹ hồi trẻ cũng từng như con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giờ bà ta đã vượt qua, đã trưởng thành nhưng con gái bà ta vẫn chưa thể.

Có phải hiện tại của bà ta chính là ngày xưa của con bà ta không?

Vì vậy lúc đó sư đệ mới không thích bà ta, từ chối bà ta đủ điều.

Nếu không phải sau này…

Nói ra, dường như bà ta phải cảm ơn mưu kế của Đại ma Khuynh Thiên, nếu không ngay cả đứa con này cũng không có.

Nhưng đứa con này giống bà ta hơn giống Tiết Tông.

Trong đôi mắt cũng không thấy hình bóng của Tiết Tông.

Sư đệ…

Hôm đó chắc chắn bà ta đã thấy tàn hồn của sư đệ, nhưng đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy sao vẫn còn tàn hồn?

Nguyên thần của sư đệ đột nhiên xuất hiện, lại muốn g.i.ế.c bà ta.

Toàn thân Nhiếp Bàn cảm thấy lạnh lẽo.

“Mẹ?” Mộ Văn nhận ra mẹ có điều không ổn, không yên lòng gọi một tiếng.

Nhiếp Bàn lạnh lùng nói: “Tiên tôn đã nói không thể thay đổi, không cho con vào học, con hãy tự học đi. Có gì không hiểu thì đến hỏi mẹ, tuy mẹ cũng không chắc sẽ giải đáp rõ ràng nhưng có còn hơn không.”

Bà ta đi tới bên con gái: “A Văn, đại chiến sắp đến, con nên ít nghĩ đến chuyện trần tục, tập trung tu luyện, có những thứ chỉ người sống sót mới có quyền tranh giành.”

Mộ Văn như bị sét đánh, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mẹ, không thể nói nên lời.

Nhiếp Bàn bước tới cửa sổ, nhìn về phía vách núi nơi có mộ phần của Tiết Tông và vợ ông ấy, trong lòng nhắc lại câu nói.

Có những thứ chỉ người sống sót mới có quyền tranh giành.

Và người sống sót đó là bà ta.

Thượng Thủy Tiên Các, khóa học tạm thời kết thúc, mọi người rời điện, chỉ có Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt ở lại.

Tiết Ninh hoàn toàn không để tâm đến sự việc của Mộ Văn, nàng có chút thắc mắc, đợi mọi người đi hết mới hỏi Tần Giang Nguyệt.

“Hôm nay ta nghe chàng giảng đạo, có chỗ không rõ.” Nàng mở lòng bàn tay cho Tần Giang Nguyệt từ trên đài cao xuống ngồi bên cạnh nàng xem: “Chàng nói ta và Tần Bạch Tiêu đối trận, ai thắng nhiều hơn?”

Tần Giang Nguyệt nhìn tay nàng, công bằng nói: “Bạch Tiêu.”

“Đúng vậy, nhưng trước đây ta giao đấu với hắn vài lần, dù hắn có kiềm chế nhưng ta luôn có cảm giác ta có thể thắng hắn.”

Nàng tháo Ngọc Ban Chỉ trên tay đưa cho hắn: “Cái này cũng nên trả lại cho chàng, bây giờ ta không sao rồi.”

Tần Giang Nguyệt không nhận, Tiết Ninh cầm tay hắn, cẩn thận đeo lại cho hắn.

“Sư tôn cũng không thể không giữ gì lại, nếu chàng không khỏe, ta cũng sẽ không khỏe.” Tiết Ninh lẩm bẩm nói: “Chàng phải bảo vệ mình.”

Tần Giang Nguyệt: “Đừng gọi sư tôn.”

Tiết Ninh ngước mắt, chớp chớp nói: “Tại sao không gọi? Chàng dạy chúng ta một buổi, chúng ta đều là đệ tử của chàng, gọi sư tôn không vấn đề gì mà.”

“Người khác có thể, nàng thì không.” Tần Giang Nguyệt kiên quyết nói: “Không được gọi sư tôn.”

Tiết Ninh ngừng lại, kéo dài giọng: “Ồ… Ta hiểu rồi.”

Nàng bất ngờ tiến lại gần, hôn lên ấn ký trên trán hắn.

“Gọi sư tôn thì không thể làm việc này, đúng không?” Tiết Ninh nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi, sư đồ không hợp, thiên lý không dung mà…”

Nói thì nói vậy nhưng nàng lao vào lòng Tần Giang Nguyệt, lại kêu lên: “Sư tôn có gì giải đáp thắc mắc của ta không?”

Loading...