Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:52
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt cố gắng bỏ qua sự khó chịu và cảm giác cấm kỵ khi từ “sư tôn”, nghiêm túc suy nghĩ: “Suy đoán đủ chi tiết, hôm khác hai thực sự giao đấu một trận sẽ rõ hơn.”
Phân thắng bại, nếu thật sự thắng, là một mộc linh căn pháp tu, đánh bại một kiếm tu duy nhất thể vượt cấp đối chiến thì xem là Tần Bạch Tiêu quá yếu Tiết Ninh cơ duyên nào khác.
Chuyện cần gấp, đợi học xong bí pháp trong tay cũng muộn.
Tiết Ninh gật đầu: “Vậy phiền sư tôn sắp xếp cho đấu với , và bảo đừng giữ sức, đánh thật sự.”
Tần Giang Nguyệt thật sự thể thêm nữa.
Lý trí kiềm chế và bản năng thiết trong lòng đấu tranh dữ dội.
“Ta sẽ sắp xếp.” Hắn nuốt nước bọt, nàng hỏi: “‘Sư tôn’ cũng là một loại tình thú ?”
Có từ “sư ” l..m t.ì.n.h thú, dường như “sư tôn” cũng khó hiểu lắm.
Tiết Ninh khúc khích.
Nàng chăm chú quan sát Tần Giang Nguyệt hôm nay.
Vì là giảng dạy, hôm nay ăn mặc giản dị.
Mộc trâm cài tóc đen, y phục màu bạc đen, bất kỳ trang trí nào, đơn giản tinh khiết đến cực điểm.
So với lúc là Triều Ngưng chân quân, bây giờ vẻ lạnh lùng hơn, là trật tự rõ ràng.
Ngón tay vuốt má nàng, đốt ngón tay cân đối trắng nõn, quá to thô kệch cũng tinh tế như nữ nhân.
“Ta còn nghĩ sư tôn sẽ hiểu.” Tiết Ninh cố ý tiến sát , quanh: “Sư tôn hôn ở đây ?”
“Rõ ràng sư tôn bảo vệ ở học đường, giờ cũng thể cùng mật ở đây ?”
Mỗi câu gọi một tiếng sư tôn khiến Tần Giang Nguyệt nổi gân xanh trán.
Hắn cau mày cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như đao, thấu thứ bẩn thỉu đời nhưng thể Tiết Ninh trong lòng an phận chút nào.
“Sư tôn dám, thì dám.”
Tiết Ninh lời mập mờ, vì nàng cắn môi , như phá vỡ vỏ băng lạnh lùng, dùng lửa nóng của để thiêu đốt .
Tiếc là cuối cùng vẫn thể thực hiện ở đây.
Về đến phòng ngủ, thời gian ôn tập bài học hôm nay cũng cắt mất, nàng lo lắng về kiểm tra ngày mai, thúc giục nhanh lên, Tần Giang Nguyệt dứt khoát giúp nàng ôn bài.
Hắn liên tục đặt câu hỏi, nàng trả lời ngắt quãng, thật lòng, đầu óc rối bời, đúng là…
là so với từ “sư tôn” còn giống một loại tình thú hơn.
Tiết Ninh: “…” Thua , thua .
Hôm lên lớp, Tiết Ninh như thường lệ Tần Giang Nguyệt hỏi, mỗi hỏi, mỹ nhân cúi đầu nàng đều khiến nàng nhớ hôm qua giường ép trả lời câu hỏi, kiềm chế giọng .
Nàng mặt đỏ tai hồng trả lời câu hỏi, Tần Giang Nguyệt khẽ gật đầu, khen ngợi: “Không dễ gì mà ngươi nhớ hết.”
… Thật là đủ .
Tiết Ninh vội vàng xuống, thở gấp, Tần Bạch Tiêu bên cạnh hiểu, qua: “Ngươi khỏe ?”
Ngân Tâm cũng lo lắng: “Sao mặt đỏ thế? Có tu luyện sai sót chỗ nào ? Muội với tiên tôn cùng , chắc vấn đề gì .”
… ! Làm vấn đề ! Nàng lắm!
Tiết Ninh cố gắng xoa mặt, lên đài thấy Tần Giang Nguyệt tay cầm cuốn sách, từ góc độ của nàng, thể thấy ánh mắt lạnh nhạt của qua.
Nàng chắc chắn thấy ! Dù chỉ thoáng qua nhưng nàng thấy !
Đáng ghét!
Hết giờ học Tiết Ninh vội vàng chạy ngoài vì hổ.
Tần Bạch Tiêu vài chỗ hiểu, cầm sách hỏi Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt lập tức đuổi theo nàng.
Ở đây an , nàng thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-206.html.]
Tiết Ninh ngoài xa gặp gặp.
Nàng đầu , Mộ Không Du buộc chắn mặt nàng, nàng còn né tránh, Mộ Không Du còn cách nào, đành nắm lấy cổ tay nàng.
“Đừng .”
Mộ Không Du lời với nàng nhưng Tiết Ninh , ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Mộ Không Du cau mày, mím môi : “Ta đến xin cho A Văn. Chuyện hôm qua , nó xúc phạm ngươi, xin ngươi.”
Tiết Ninh xong, chỉ thấy lời xin rõ ràng: “Ngươi với Tiên tôn, bảo …”
“Con gái của ngươi” ba từ cuối cùng nàng , chỉ : “Để nàng trở học ?”
Mộ Không Du gì, Tiết Ninh mạnh mẽ rút tay, tay trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút lưu luyến khó che giấu .
Hôm qua Mộ Văn cầu , hôm nay tìm đến cha, hy vọng cha nghĩ cách đưa nàng trở Tiên Các học.
Chuyện nàng đuổi khỏi Tiên Các lan ngoài, còn cơ hội để tranh thủ.
Nàng sẵn sàng chịu mất mặt, chín nhạo còn hơn cả Tu giới nhạo.
Nàng đến Pháp Các tìm cha, cha rời , lẽ đang về phía Tiên Các, trong lòng khỏi vui mừng.
Chắc chắn cha vì nàng mà đến đây!
Biết ngay cha sẽ bỏ mặc nàng mà.
ai ngờ đến nửa đường gặp cảnh tượng ngờ tới.
Cha nắm cổ tay Tiết Ninh, khi buông , tình cảm trong ánh mắt, ngay cả nàng cũng thấy.
Chưa đến lời của Mộ Không Du liên quan gì đến việc cầu xin cho nàng .
“Chỉ là xin .” Mộ Không Du : “Không khó ngươi, chỉ vì lời của nó mà xin ngươi.”
Tiết Ninh quan tâm, dù bảo nàng giúp nàng cũng đồng ý, với Mộ Không Du gì để , hết .
Mộ Không Du giữ , lời xin xong, lý do hết, thể tiếp tục tiếp xúc với nàng.
Hắn chăm chú cổ tay nắm Tiết Ninh, quá tập trung nàng, nhận Mộ Văn đang thấy tất cả từ xa.
Mộ Văn dám tin, lấy tay che miệng, nhưng tiếng bước chân cuối cùng Mộ Không Du phát hiện, con đường phía lập tức chặn.
“Chạy cái gì?” Mộ Không Du ngay lập tức chắn mặt nàng , xuống nàng , chút tình cảm hỏi: “Thấy gì khiến ngươi chạy?”
Mộ Văn từng thấy cha như thế .
Lạnh lùng, vô tình, nàng như xa lạ.
Trước đây cha cũng nghiêm khắc nhưng khiến nàng sợ hãi như bây giờ.
Nghĩ đến sự gần gũi của cha với Tiết Ninh, sự cam lòng và tức giận xua tan nỗi sợ hãi .
“Cha nghĩ ? Cha nghĩ tại con chạy?” Mắt Mộ Văn đỏ ngầu, tức giận run rẩy : “Cha còn cha vì Tiết Ninh mà chia tay ! Giải thích bao nhiêu điều danh nghĩa, cuối cùng là lòng đổi !”
Mộ Văn thật sự thể chấp nhận, bản chuyện khiến nàng khó tin, đối tượng lòng của cha là Tiết Ninh càng nàng sụp đổ.
“Sao cha thể như chứ!” Mộ Văn lóc trách móc: “Mẹ ở bên cha bao năm, từ khi là sư tu hành đến khi trở thành trưởng lão và phủ chủ của Tiên phủ, thời gian dài như bằng vài tiếp xúc với Tiết Ninh !? Trước đây rõ ràng cha ghét Tiết Ninh mà!”
Mộ Văn lớn tiếng chất vấn: “Có cha điên , cha Tiết Ninh là ai ! Nàng là con gái của sư cha! Là hậu bối của cha, là sư điệt của cha!”
So với sự điên cuồng của Mộ Văn, Mộ Không Du bình tĩnh.
Hắn chấp nhận thứ từ lâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù khác mắng chửi thế , cũng cảm thấy gì.
Thậm chí thản nhiên một câu: “Vậy thì ?”
Một câu hỏi ngược khiến Mộ Văn sững sờ.
“Ngươi là tư cách chất vấn nhất, A Văn.”