Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:54
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Không Du chậm rãi chỉnh sửa y phục, ung dung bày kết giới xung quanh, tránh người khác nghe thấy.

“Mẹ ngươi ở bên ta nhiều năm… câu nói này đã không đúng. Nếu ta và sư muội gọi là ở bên nhau thì ta cũng đã ở bên các trưởng lão khác, các đệ tử khác nhiều năm rồi.”

Mộ Văn đứng ngây ra, buộc phải nhớ lại cha thực sự không gần gũi với mẹ, dù hai người là đạo lữ cũng không sống chung một chỗ, chỉ vào những dịp lễ Tết hoặc có chuyện lớn mới gặp nhau trong chốc lát.

Nàng ta nhận ra mình chưa từng thấy cha mẹ qua đêm cùng nhau.

Cảm giác bất an bao trùm lấy nàng ta, Mộ Văn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Mộ Không Du, quay đầu muốn chạy, lần này Mộ Không Du không ngăn cản.

“Ta đã thay lòng. Nhưng chia tay với mẹ ngươi cũng không phải vì điều này. Ta đã đối xử với mẹ con các ngươi hết lòng, không thẹn với lòng. Có một số chuyện không thích hợp để ta nói, ngươi có thể về hỏi mẹ ngươi, bà ấy sẽ nói cho ngươi biết.”

Mẹ ngươi.

Hết lòng, không thẹn với lòng.

Toàn thân Mộ Văn run rẩy, cố gắng bịt tai: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Nàng ta không biết rốt cuộc là chuyện gì nhưng trực giác mách bảo nàng ta không nên nghe tiếp.

Mộ Không Du thản nhiên nhìn bóng lưng nàng ta: “Đừng gây sự với Tiết Ninh, ngươi vẫn có thể tiếp tục làm đại tiểu thư của Tiên phủ, làm con gái của ta. Nếu ngươi tiếp tục gây sự với nàng, không phải ta sẽ làm gì ngươi.”

Mộ Văn giật mình, nghe cha mình nói: “Ta sợ là Tiên tôn sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Giết.

Chữ này khiến Mộ Văn không thể tin quay đầu lại.

“Giết, ta?”

Nàng ta đã làm gì phạm phải tội c.h.ế.t sao?

Mộ Không Du nhìn nàng ta bằng ánh mắt phức tạp: “A Văn, tính cách của ngươi thực sự quá tệ, trước đây có ta bảo vệ, ngươi còn có thể tung hoành. Nhưng hôm nay thiên hạ tối cao đã đổi người rồi.”

Mộ Văn tái mặt.

“Sinh tử của ngươi giờ nằm trong tay Tiên tôn, hoặc là nói chỉ cần một lời của Tiết Ninh.”

“… Ý gì?” Đôi môi của Mộ Văn trở nên run rẩy: “Sinh tử của ta nằm trong tay ta! Sao lại ở Tiên tôn? Càng không phải do Tiết Ninh quyết định! Ta chỉ nói vài lời bừa bãi, phạt ta đến Tư Các không được sao, sao lại liên quan đến sinh tử!”

Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Mộ Văn cũng bình tĩnh lại, muốn hỏi thêm vài câu nhưng Mộ Không Du đã nói hết lời.

Hắn ta nhanh chóng rời đi, Mộ Văn hỏi thêm cũng vô ích.

Nàng ta không còn cách nào, đành phải làm theo lời cha nói, tìm đến mẹ.

Nhưng tình trạng của mẹ cũng không đúng.

“… Mẹ?”

Nàng ta bước vào điện, ở đây yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe thấy.

Trước đây điện của mẹ cũng yên tĩnh nhưng không bao giờ áp lực như bây giờ.

Không đúng.

Mộ Văn bước nhanh hơn, vừa vào trong điện đã thấy mẹ nằm trên bồ đoàn, khóe miệng dính máu.

“Mẹ!”

Nàng ta chạy tới ôm lấy mẹ, lo lắng kiểm tra, phát hiện kinh mạch đảo lộn, là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!

“Sao lại thế này!”

Mộ Văn hoang mang, vội vàng gửi tín phù cho cha, lúc này trong Tiên phủ ngoài cha nàng ta, nàng ta thật không biết tìm ai.

Nhưng khi tín phù đang gửi đi, Nhiếp Bàn tỉnh dậy đã ngăn lại.

“Mẹ?” Giọng Mộ Văn đã khản đặc: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Nàng ta không dám trực tiếp nói đến bốn chữ tẩu hỏa nhập ma.

Nhiếp Bàn xoa trán, dựa vào sự giúp đỡ của Mộ Văn đứng dậy, ngồi xuống ghế không xa, nhìn vào khoảng không rất lâu mới chậm rãi nói: “Không sao, chỉ là tu luyện gặp trở ngại, đừng làm phiền cha con, chỉ thêm rắc rối thôi.”

“Sao có thể không sao, rõ ràng là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-207.html.]

Rõ ràng nghiêm trọng đến mức nàng ta là Trúc Cơ đại viên mãn cũng nhìn ra được!

“Đừng nói chuyện này với ai, A Văn, mẹ sẽ khỏe lại thôi.”

Mộ Văn cắn môi, không nói gì.

Nhiếp Bàn nhìn nàng ta, ánh mắt mệt mỏi nhưng nghiêm túc, Mộ Văn kiên trì một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

“Đến tìm mẹ làm gì? Sao lại khóc thế này?”

Mộ Văn hoảng hốt, vội vàng kể lại những gì cha nói với mình hôm nay, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhiếp Bàn, lo lắng nói: “Mẹ, cha có ý gì? Cha đang dọa con, để con nghe lời đúng không? Tại sao con không có tư cách nghi ngờ cha không chung thủy với mẹ? Con là con gái của cha mẹ! Không ai có tư cách hơn con! Sao Tiên tôn lại muốn g.i.ế.c con? Dù Tiên tôn không còn là đại sư huynh nhưng rốt cuộc cũng có chút tình cảm với con, sao có thể chỉ vì con nói vài lời mạo phạm mà muốn g.i.ế.c con! Tiết Ninh ảnh hưởng đến hắn lớn vậy sao?!”

Nhiếp Bàn sững sờ, lời của Mộ Không Du nói với Mộ Văn, không bằng nói là để bà ta nghe.

Hắn ta đang nhắc nhở bà ta qua miệng con gái.

Cảnh tượng mấy ngày trước khi sư đệ muốn g.i.ế.c bà ta lại hiện lên, mặt Nhiếp Bàn vô cùng khó coi.

“Mẹ sẽ không để con gặp chuyện gì đâu.” Bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Văn, lẩm bẩm nói: “Mẹ sẽ không để ai làm hại con.”

Phản ứng này của bà ta, dù Mộ Văn có chậm chạp đến đâu cũng thấy được có điều gì đó mình không biết.

Bí mật này liên quan đến mối quan hệ gia đình của họ, cũng liên quan đến sinh tử của nàng ta.

Nhưng nàng ta hỏi thêm gì, mẹ cũng không nói.

Thượng Thủy Tiên Các, sau khi Tiết Ninh về thay y phục mới cảm thấy vận đen đã được xua tan.

Tần Giang Nguyệt đang đợi nàng ngoài cửa điện, sau điện Tiên Các có một cây rất cao, trước đây khi hồ Kính còn tồn tại đã có, trên cây có những dây leo quấn quanh, rất nhiều, luôn an phận không có gì vượt quá giới hạn, nhưng những dây leo này an phận, chủ nhân của chúng lại không đủ an phận.

Người không an phận đáng bị trừng phạt.

Tần Giang Nguyệt mặc y phục màu bạc đen, tay phải nâng lên, ánh sáng bạc nhạt rơi xuống dây leo, từng chút một kéo dài lên trên cho đến khi bao phủ hết chúng.

Thực ra sự tồn tại của những dây leo này cũng là một sự không an phận.

Nếu thực sự an phận thì khi đây thuộc về hắn sẽ rút hết ra.

Khi Tiết Ninh đến đây, vừa thấy tay phải của Tần Giang Nguyệt nắm chặt lại, dây leo trên cây lập tức vỡ nát, hóa thành bột sáng.

Không chỉ ở đây, các dây leo ở những nơi khác trong Tiên phủ cũng có kết cục này, tan biến một cách thảm khốc và nhanh chóng.

Trong Pháp Các, Mộ Không Du ôm n.g.ự.c phun ra một ngụm máu, trong lòng không ngạc nhiên, khóe miệng thậm chí có chút cười.

Hắn ta nghĩ, nếu không phải vì đại chiến sắp tới, thiếu một Đạo Quân sẽ bất lợi cho sức mạnh và sinh linh, chắc chắn Tần Giang Nguyệt sẽ g.i.ế.c hắn ta.

Hắn không còn là Triều Ngưng chân quân mềm mỏng lịch sự nữa.

***

Rất hung dữ.

Ta thích.

Đó là đánh giá của Tiết Ninh sau khi nhìn thấy hành động của Tần Giang Nguyệt.

Mỹ nhân hung dữ một cách bất cần, thực sự có một phong cách khác.

Tần Giang Nguyệt thấy Tiết Ninh đến, thực sự có một khoảnh khắc thu lại ngón tay.

Chạm đến ánh mắt không có gì khác thường của nàng, hắn mới yên tâm xử lý xong dây leo, thản nhiên thu tay lại.

“Tay hắn thực sự vươn quá dài rồi.”

Tiết Ninh đưa ra nhận xét khách quan về dây leo của Mộ Không Du khắp nơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Trước đây coi như xong, hắn là thủ tọa của Tiên phủ, cũng xem như vì bảo vệ sự an nguy của Tiên phủ, tồn tại thì tồn tại. Nhưng chàng đã ở đây mà hắn vẫn còn sắp đặt trên cây, thực sự quá đáng.”

Lão già kia làm phiền nàng cũng rất quá đáng.

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng một lúc nhưng lại nói về một chủ đề không liên quan đến Mộ Không Du.

“Nàng định xử lý Mộ Văn thế nào?”

Tiết Ninh ngạc nhiên: “Không phải chàng đã xử lý nàng ta rồi sao?”

Tần Giang Nguyệt không nói gì, Tiết Ninh nhanh chóng hiểu ý của hắn.

Loading...