Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:56
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“... Ồ.” Thực ra Tiết Ninh luôn nhớ rằng ngày đó ở đáy vực, khi nàng không thể mở mắt cũng không thể biểu đạt, nàng đã nghe thấy trước khi chết, Tiết Tông liên tục cầu xin Tần Giang Nguyệt g.i.ế.c Mộ Văn.

Sự tồn tại của Mộ Văn đối với Tiết Tông là điều không thể chấp nhận.

Tiết Ninh cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này nhưng đến giờ vẫn chưa có câu trả lời chính xác.

“Không thể nói là ‘xử lý’.” Nàng đi đến bên cạnh Tần Giang Nguyệt, kéo cánh tay đẹp của hắn ôm vào lòng, dựa vào người hắn mới nói: “Nếu nàng ta chưa sinh ra thì chắc chắn là không nên sinh ra, sinh ra làm người khác đau khổ, bản thân cũng không dễ chịu. Nhưng bây giờ nói những điều này đã quá muộn, nàng ta đã lớn như vậy, còn có thể làm gì? Không có cách nào xử lý được.”

Tiết Ninh ngước đầu lên: “… Nàng ta cũng không thể chọn được mình có sinh ra hay không. Nói thế nào nhỉ… ta rất khó xác định, nàng ta sống hay c.h.ế.t cũng không phải là ta quyết định mà nên do chính nàng ta.”

Tần Giang Nguyệt đổi tư thế để nàng dựa thoải mái hơn: “Nàng đã có suy nghĩ rồi.”

Trước đây thực sự chưa có câu trả lời rõ ràng nhưng Tần Giang Nguyệt hỏi, nàng nói ra được, suy nghĩ cũng rộng mở hơn.

“Rất đơn giản.” Tiết Ninh ôm lấy cổ hắn: “Người không phạm ta ta không phạm người, nàng ta đừng đến làm phiền ta nữa, nếu còn đến, ta sẽ tính toán rõ ràng mọi thứ.

Nàng ta dựa vào đâu mà không biết gì cả? Quá dễ chịu rồi phải không? Nếu còn đến gây rắc rối cho ta thì nàng ta phải biết mọi chuyện, người khác cũng nên biết mọi chuyện.”

“Chuyện này nếu mọi người đều biết có thể sẽ ảnh hưởng đến nàng.”

Lời của Tần Giang Nguyệt rất khách quan, Tiết Ninh là con gái của Tiết Tông, Mộ Văn cũng là con gái của Tiết Tông, nàng ta nên gọi là Tiết Văn.

Nếu mối quan hệ rối rắm này công khai, dĩ nhiên Mộ Văn sẽ đứng ở đầu sóng ngọn gió, Tiết Ninh và cha nàng cùng Giang Mộ Vãn là những nhân vật quan trọng trong đó cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Tiết Ninh nói với vẻ lạnh lùng: “Vì vậy tốt nhất nàng ta đừng gây sự nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hy vọng là như vậy nhưng thực tế luôn không như ý muốn.

Với tính cách của Mộ Văn, có thể thấy sau này nàng ta vẫn sẽ quấy rối.

Nhưng lần này xảy ra chuyện không phải là Mộ Văn mà là đại trưởng lão.

Mộ của Tiết Tông bị phá, động tĩnh rất lớn, Tiết Ninh chưa kịp cảm nhận, Tần Giang Nguyệt đã từ trên giường đứng dậy, khi đứng dậy y phục đã chỉnh tề.

Tu tiên thật tốt, mặc đồ nhanh như chớp.

Tiết Ninh mơ màng nghĩ thầm một câu, hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”

“Bên ngoài có chút dị động, nàng tiếp tục ngủ đi, ta đi xem.”

Tiết Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ở ngọn núi nơi có mộ của Tiết Tông đỏ rực, đây không phải là điềm lành.

Ngoài ánh sáng đỏ của con rùa đỏ, những ánh sáng đỏ khác ít nhiều đều liên quan đến ma.

Nàng lập tức tỉnh táo, không để ý đến đau nhức trên người, mặc quần áo vào rồi nói: “Sao ta có thể ngủ được, cùng đi xem nhé.”

Tần Giang Nguyệt đưa tay nắm lấy nàng, dẫn nàng cùng đi xem tình hình.

Xảy ra động tĩnh lớn như vậy, Tiên phủ đã có nhiều người đến đây.

Đệ tử trực đêm gần nhất là người đầu tiên đến, hôm nay đúng lúc Tần Bạch Tiêu trực đêm.

Sắc mặt hắn ta tái xanh, bên cạnh còn có Mộ Không Du và vài vị trưởng lão khác.

Sau khi kết thúc bí cảnh Trích Tiên Đảo, thủ tọa của các tiên tông khác vẫn chưa rời Tiên phủ, nghe thấy động tĩnh cũng đến giúp, lo sợ là Ma tộc tấn công.

Ở đây thực sự tràn ngập ma khí nhưng không phải là ma thật sự ở đây mà là Nhiếp Bàn.

Bà ta hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, mắt đỏ ngầu, tay cầm kiếm phá hủy bia mộ của Giang Mộ Vãn và Tiết Tông, mở ra mộ của họ, tay cầm xương cốt của Tiết Tông - một đoạn xương sườn.

Ôn Nhan là người đầu tiên phát hiện sư tôn không đúng, theo bà ta một đường đến đây, không thể ngăn cản, đứng bên cạnh lo lắng không yên.

Mộ Văn sợ hãi nhìn đám đông càng lúc càng nhiều, nàng ta gần như không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-208.html.]

“Buông tay.”

Mộ Không Du là người đầu tiên hành động, hắn ta bị thương nhưng không quan tâm, muốn lấy lại xương cốt trong tay Nhiếp Bàn.

Nhiếp Bàn vung kiếm đánh lui Mộ Không Du, mắt đỏ rực hơn.

“Nhiếp Bàn, ngươi tỉnh táo lại đi, bây giờ đặt xương cốt của sư đệ xuống rồi theo ta về, ta sẽ giúp ngươi tĩnh tâm trừ ma, còn kịp.”

Tu sĩ sợ nhất là tâm ma, tâm ma của Nhiếp Bàn đã phát tác, muốn trở lại trạng thái như trước là chuyện không tưởng.

Nhưng Mộ Không Du pháp lực cao cường, lúc này theo hắn ta trở về, thực sự có thể trừ tâm ma quay về bình thường, còn về tu vi thụt lùi thì tu luyện lại từ đầu.

Mộ Văn nghe lời cha, cũng nhanh chóng nói: “Mẹ, mẹ mau buông tay theo cha về đi!”

Trưởng tọa của vạn Phật Pháp Tự và Xung Hư Đạo Tông đều đã đến, tiếp tục giằng co như vậy, chờ họ ra tay, kết cục của mẹ chắc chắn sẽ không tốt.

Nàng ta tiến lên muốn cướp xương cốt trong tay mẹ, bị Nhiếp Bàn không chút phân biệt đánh lui, nếu không phải Ôn Nhan đỡ lấy nàng ta, nàng ta đã gãy vài xương sườn rồi.

Mộ Văn không thể tin nhìn mẹ mình: “Mẹ?”

Dường như vì vậy mà Nhiếp Bàn tỉnh táo lại chút, nhìn tay mình rồi nhìn người xung quanh nhưng vẫn không chịu buông tay.

Tần Giang Nguyệt dẫn Tiết Ninh đáp xuống, thấy hành động của bà ta, vung tay áo rộng, nhẹ nhàng đoạt lại xương cốt trong tay bà ta.

Lòng bàn tay trống rỗng, mắt Nhiếp Bàn đỏ rực hơn, vẫn không biết sống c.h.ế.t mà ra tay với Tần Giang Nguyệt.

Tần Giang Nguyệt không cần động tay, Mộ Không Du đã chắn trước mặt ngăn cản Nhiếp Bàn.

Hắn ta sợ rằng Tần Giang Nguyệt sẽ phản tay g.i.ế.c c.h.ế.t Nhiếp Bàn.

Nếu Nhiếp Bàn không nhập ma, dĩ nhiên Tần Giang Nguyệt sẽ không lúc nguy cấp muốn lấy mạng bà ta, nhưng bà ta đã tẩu hỏa nhập ma thì không thể nói trước được.

“Sư muội!” Sắc mặt Mộ Không Du trở nên nghiêm nghị: “Đủ rồi!”

Hắn ta cảnh cáo nhưng Nhiếp Bàn đã không nghe được gì.

Mắt bà ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm đoạn xương sườn trong tay Tần Giang Nguyệt, gần như điên cuồng hét lên: “Tiết Tông! Ngươi muốn g.i.ế.c ta thì đến g.i.ế.c đi! Ngươi ở đâu! Ngươi trốn ở đâu! Ngươi trở về g.i.ế.c ta đi!”

Một tiếng hét này khiến ánh mắt của mọi người tại đó lập tức chuyển sang Tiết Ninh.

Nàng là người duy nhất ở đây mang họ Tiết, cũng là con gái ruột của người mà Nhiếp Bàn đang gọi.

Vẻ mặt Tiết Ninh vẫn bình tĩnh, nghe thấy đại trưởng lão gọi tên cha mình, như thể cha nàng vẫn còn sống, thậm chí còn đến ám sát đại trưởng lão, nàng không có bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào.

Nàng yên lặng nhìn đại trưởng lão, ánh mắt của người nhập ma cũng dần dần chuyển sang nàng.

Tuy Mộ Văn cũng là con gái của Tiết Tông nhưng nàng ta không giống cha mình, hoàn toàn là một phiên bản của mẹ nàng ta.

Tiết Ninh thì khác.

Nàng hoàn toàn kế thừa mọi ưu điểm của Tiết Tông và Giang Mộ Vãn, bảy phần giống Giang Mộ Vãn, ba phần giống Tiết Tông, vẻ lạnh lùng xa cách, thờ ơ với mọi thứ giống hệt Tiết Tông.

Nhiếp Bàn nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, thực sự tìm lại được một chút lý trí.

Bà ta nhìn thấy Mộ Văn bị thương, nhìn ngôi mộ bị mình phá, còn có những người đồng đạo tụ tập ở đây.

Bà ta biết hôm nay không thể nào kết thúc tốt đẹp.

Bao nhiêu năm rồi?

Bà ta nghĩ rằng người sống sót mới có quyền tranh đấu, giờ lại nhận ra người sống sót mới là người đau khổ nhất.

Nhiếp Bàn chăm chú nhìn Tiết Ninh, những người khác cũng vì ánh mắt này mà càng chăm chú nhìn Tiết Ninh hơn, đều muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Loading...