Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:36:58
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Giang Nguyệt không thể để họ nhìn Tiết Ninh như vậy.

Thần uy ép xuống, hắn đứng bên cạnh Tiết Ninh, mọi ánh mắt nhìn về phía này đều cảm thấy áp lực.

Uy áp mạnh mẽ nuốt chửng linh lực của họ, lục phủ ngũ tạng như bị ai bóp chặt, tim gan bị nghiền đau đớn, họ phải lập tức cúi đầu phục tùng, nếu không sẽ bị nghịch mạch mà c.h.ế.t hoặc bị trọng thương.

Không còn ánh mắt tập trung vào mình, biểu cảm của Tiết Ninh vẫn không thay đổi.

Nhiếp Bàn là người duy nhất dù bị uy áp của Tần Giang Nguyệt đè nặng vẫn không chịu quay đi.

“Ngươi gọi hắn ra đây.”

Bà ta nắm chặt kiếm, nói từng chữ một: “Bao nhiêu năm rồi, hắn đã có cách g.i.ế.c ta một lần, chắc chắn có thể làm lại, ngươi gọi hắn ra đây, ta đứng đây để hắn giết.”

Tiết Ninh không biểu cảm, không đáp lại, Nhiếp Bàn càng thêm suy sụp.

“Gọi hắn ra gặp ta! Đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy còn đột nhiên xuất hiện làm gì! Ta khó khăn lắm, khó khăn lắm…”

Khó khăn lắm mới bước ra khỏi cái c.h.ế.t của hắn ta.

Khó khăn lắm mới trở lại cuộc sống bình thường.

Khó khăn lắm mới rất ít khi nhớ tới hắn ta.

Mộ Không Du nắm lấy cơ hội khi bà ta mất tập trung, muốn khống chế và mang bà ta đi, nhưng Nhiếp Bàn phản ứng rất nhanh, một kiếm đến, Mộ Không Du cũng chỉ đủ sức đỡ lại.

Nhiếp Bàn vốn đã mạnh, là kiếm tu mạnh nhất môn phái hiện tại ngoài Tần Giang Nguyệt, tẩu hỏa nhập ma khiến đan điền bà ta nóng bừng, linh lực bùng nổ, thực lực càng mạnh hơn.

Bà ta vốn là thiên chi kiêu nữ.

Vào môn được phủ chủ tiền nhiệm chọn, tự mình dạy dỗ, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, nhanh chóng độc lập.

Người khác còn đang tu luyện, bà ta đã có thể giúp sư tôn dạy dỗ đệ tử.

Tiết Tông là người đầu tiên bà ta dạy.

Tiểu sư đệ từ nhỏ đã đẹp, trắng trẻo như một cục bột nếp trắng mịn, rất được Nhiếp Bàn yêu thích.

Nhiếp Bàn dạy ông rất tận tâm, có khi muộn rồi, bà ta để tiểu sư đệ ngồi thiền trong phòng mình, còn mình ngồi bên cạnh nhìn.

Có bà ta tận tâm dạy dỗ, Tiết Tông vốn có thiên phú, tiến bộ nhanh chóng, chẳng bao lâu đã có xu hướng vượt qua bà ta, thậm chí trong một lần ra ngoài lịch luyện, còn cứu mạng bà ta, sư tỷ của ông.

Nhiếp Bàn mãi không quên được thiếu niên áo xanh đứng chắn giữa yêu thú và bà ta, hét lên bảo bà ta mau chạy đi.

Bà ta thích sư đệ của mình.

Khi đó bà ta đã nhận ra điều đó.

Nhưng sư đệ như không hiểu, coi mọi biểu hiện của bà ta là sự quan tâm của của sư tỷ đối với sư đệ, đôi khi xuống núi còn mang về một ít đồ cho bà ta nhưng đều là những thứ bình thường, không mang bất kỳ ý nghĩa tình cảm nào như trâm cài tóc, ngọc bội và những món quà mập mờ, bà ta chưa từng nhận được món nào.

Đôi khi Tiết Tông còn mang về đồ ăn ngon, đó là món quà an toàn nhất.

Nhưng những thứ đó không thành vấn đề, chỉ cần là ông cho, bà ta luôn rất vui, điều này chứng tỏ dù là tình cảm gì, ít nhất bà ta vẫn có một vị trí trong lòng ông.

Họ đều là tu sĩ, tuổi thọ dài, bà ta có thời gian chờ ông hiểu ra, mọi thứ sẽ đến đúng lúc.

Nhưng tất cả điều này đã thay đổi sau một nhiệm vụ ở phàm giới.

Đó là lần Tiết Tông xuống núi một mình làm nhiệm vụ.

Ông đã trưởng thành, là một chân quân độc lập, thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, lần đó cũng không ngoại lệ.

Không ai biết rằng lần ra ngoài đó sẽ dẫn đến một cuộc gặp gỡ trực tiếp dẫn đến vô số kết cục bi thảm.

Nhiếp Bàn vẫn nhớ rõ, sau lần trở về đó, sư đệ cứ thẫn thờ, nhìn chằm chằm vào một cây đào.

Có lần bà ta thực sự tò mò, hỏi ông có thích hoa đào không?

Ông ngẩn người, lặp lại: “Thích… hoa đào?”

Sau đó như đột nhiên hiểu ra điều gì, cảm ơn sư tỷ rồi vội vã xuống núi, thậm chí không báo cáo với sư tôn.

Nhiếp Bàn có chút lo lắng nhưng vẫn thay ông báo cáo với sư tôn, để ông không bị trách phạt khi trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-209.html.]

Nhưng bà ta không thể ngờ, vào một ngày bình thường như vậy, bà ta vui mừng đón sư đệ trở về sẽ thấy bên cạnh ông có một người phàm xinh đẹp dịu dàng nhưng không có linh lực.

Đó là lần đầu tiên bà ta thấy trong mắt sư đệ là ánh nhìn của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

Bà ta buộc phải nhận ra một điều...

Thích là thích, không thích là không thích, lâu ngày sinh tình có thật nhưng thường không phải là tình yêu mà là tình thân, tình bạn.

Bây giờ Tiết Ninh đứng đó yên lặng nhìn bà ta, khiến bà ta nhớ đến lần bà ta không cam lòng tìm sư đệ, hỏi làm sao ông có thể thích người khác, sự ngạc nhiên và cuối cùng là thờ ơ của Tiết Tông.

Sư đệ chưa bao giờ có cử chỉ mập mờ với bà ta.

Tất cả chỉ là sự tôn trọng của em trai với chị gái.

“Các ngươi nhìn ta làm gì?”

Mắt Nhiếp Bàn đỏ rực, cuối cùng cũng miễn cưỡng rời ánh mắt, nhìn những người khác đang nhìn mình.

“Ánh mắt như vậy, lần trước là khi ta từ Ma vực trở về.”

Nhiếp Bàn cười, dường như muốn nói gì đó, Mộ Không Du nhíu mày nói: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Mộ Văn cũng lo lắng, liên tục gọi mẹ, Nhiếp Bàn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, mắt bà ta càng đỏ rực.

Tần Giang Nguyệt là người duy nhất có thể một mình ngăn bà ta tiếp tục phát điên, dừng mọi thứ lại.

Nhưng hắn không hành động.

Hắn chỉ nhìn Tiết Ninh, thấy nàng không có biểu hiện gì, hắn không làm gì cả.

Nhiếp Bàn nắm kiếm, từng bước đi về phía Tiết Ninh, khi còn cách năm mét, không thể tiến thêm.

Bà ta nhìn Tần Giang Nguyệt, nghiêng đầu nói: “Hắn bảo vệ ngươi, giống như cha ngươi bảo vệ mẹ ngươi khi xưa.”

Tiết Ninh hơi cau mày.

“Ngươi biết mọi chuyện rồi.” Bà ta rất chắc chắn điều này: “Vậy hãy tính sổ hết một lần đi.”

Sớm muộn gì cũng phải tính sổ, thay vì tính sổ lên con gái mình, bà ta thà tự mình chịu.

“Tiết Ninh.” Nhiếp Bàn nhẹ giọng nói: “Tất cả đều là lỗi của ta.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta yêu Tiết Tông. Dù đến hôm nay, ta vẫn yêu hắn.” Nhiếp Bàn giọng kiên định nhưng cay đắng: “Hắn là một người tốt như vậy, sao ta có thể không thích hắn? Ta luôn nhớ đêm bị Khuynh Thiên gài bẫy, chúng ta có quan hệ thân mật, hắn tỉnh dậy sau đó hận không thể tự sát để tạ tội.”

Câu chuyện của họ không dài.

Thậm chí chỉ vài lời là nói hết.

Một câu chuyện yêu không có được, thậm chí thiếu một chút kịch tính hắc hóa.

Nhiếp Bàn chưa từng hắc hóa.

Năm đó bà ta thực sự có tính tình không tốt, đối với Giang Mộ Vãn thì kén chọn, ghét bỏ, cũng ghen tỵ.

Bà ta chèn ép, ghét bỏ Giang Mộ Vãn nhưng chưa từng gây tổn hại thực sự.

Đêm đó với Tiết Tông cũng là do bà ta bị hãm hại, không thể tự kiểm soát, khi đó Giang Mộ Vãn sắp sinh con, bà ta rất rõ ràng mình không thể có thêm quan hệ gì với sư đệ, một khi có sẽ ép Tiết Tông vào chỗ chết.

Nhưng ma quỷ không nói lý lẽ như vậy.

Khi họ tỉnh dậy, Tiết Tông thực sự suýt tự sát.

Ông không thể thành công, một là vì bà ta ngăn cản, hai là vì Giang Mộ Vãn sắp sinh, ông không thể tưởng tượng nổi nếu tin ông tử trận truyền về, vợ ông sẽ thế nào.

Vì vậy ông chỉ có thể nuốt đắng cay, mang theo sự hổ thẹn với vợ trở về tông môn, thẳng thắn mọi chuyện, chờ đợi sự trừng phạt của vợ.

Vậy Nhiếp Bàn thì sao?

Điều bà ta khinh thường nhất về bản thân mình chính là niềm vui thầm kín lúc đó.

Bà ta lại cảm thấy vui vì chuyện này.

Thậm chí sau đó, khi vợ chồng Giang Mộ Vãn và Tiết Tông trở nên xa cách, bà ta còn nghĩ rằng cơ hội của mình đã đến.

Loading...