Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-04-24 22:37:05
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói như vậy chẳng sai chút nào.
Nhiếp Bàn đã tự để mình nhập ma đến mức này, đã không còn đường quay đầu.
Dù hôm nay không c.h.ế.t dưới kiếm của Tiên tôn, bà ta cũng sẽ c.h.ế.t trong tay những đạo hữu khác trước đây.
Ma không kiểm soát được mình, sau khi Nhiếp Bàn thành ma sẽ mạnh hơn khi làm tu sĩ, là mối hoạ lớn của tiên phủ, bà ta c.h.ế.t chắc.
Vì vậy không ai phản đối quyết định của Tần Giang Nguyệt, chỉ là…
Cảnh tượng này cuối cùng vẫn quá tàn nhẫn.
Rõ ràng có cách khác thể diện hơn để tiễn Nhiếp Bàn đi.
Nhưng nghĩ tới những mối hận giữa Nhiếp Bàn và Tiết Ninh, trước khi c.h.ế.t còn có ý định g.i.ế.c Tiết Ninh nên bà ta c.h.ế.t thảm thế nào cũng là bình thường.
Nhưng vẫn rất đáng tiếc.
Trước đây là thiên chi kiêu nữ, đại trưởng lão của Tiên phủ, đáng lẽ có tương lai tốt hơn nhưng lại rơi vào kết cục nhập ma, bị mọi người chỉ trích.
“Tiếp theo là ngươi.”
Tần Giang Nguyệt cầm kiếm đi về phía Mộ Văn, Mộ Văn ôm c.h.ặ.t x.á.c mẹ không chịu rời, mũi kiếm chạm vào cổ cũng không tránh.
Rốt cuộc Mộ Không Du đã làm cha nàng ta nhiều năm, hắn ta biết lúc này chỉ có mình mới có thể cầu xin cho nàng ta một chút sinh cơ.
“Tiên tôn.” Hắn ta quỳ xuống: “A Văn không đáng chết.”
Đúng vậy.
Mộ Văn không nhập ma.
Nàng ta hưởng ưu đãi nhiều năm, bắt nạt nguyên chủ, khiêu khích Tiết Ninh hiện tại cũng không phải là tội đáng chết.
Mộ Không Du nói không sai.
Ôn Nhan cũng đứng chắn trước Mộ Văn, cầu xin: “Tiên tôn, xin ngài tha cho A Văn một mạng, chỉ cần có thể để nàng sống, bất kỳ hình phạt nào khác cũng được.”
Nàng ta không nhịn được nhìn Tiết Ninh, rất rõ ràng chỉ có lời nàng nói mới có tác dụng.
Tiết Ninh chạm phải ánh mắt của nữ chính, nhìn tay mình, không có ý định ngăn cản Tần Giang Nguyệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng nàng cũng không muốn ở lại đây nữa.
Tiết Ninh quay người rời đi, trước khi đi không nhìn thêm cảnh tượng nào nữa.
Mộ Không Du nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, rất rõ ràng rằng việc hắn ta cầu xin cho Mộ Văn đang đẩy mối quan hệ của hắn ta và Tiết Ninh càng xa hơn.
Nhưng không có cách nào khác.
Có cách nào khác không?
Không đẩy thì có thể gần hơn không?
Không thể nào.
Hắn ta cũng không thể làm ngơ trước sinh tử của người vãn bối này.
Dù gì hắn ta cũng là phủ chủ của Vô Tranh Tiên Phủ, là cha trên danh nghĩa của đứa trẻ này nhiều năm nay.
Không có cách nào khác.
Bất lực.
Mộ Không Du nhắm mắt lại, tận lực mà làm, nghe trời mà định.
Cuối cùng Tần Giang Nguyệt vẫn không lấy mạng Mộ Văn.
Hắn nhìn sư muội từ khi còn là Triều Ngưng của mình, nàng ta ngang bướng tự phụ, kiêu ngạo tự mãn, giờ biết mình không thể tránh né, tuy sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm đối diện với hắn.
Thực ra không cần hắn ra tay nữa.
Tương lai của nàng ta đã hiện rõ trước mắt.
Tần Giang Nguyệt thu kiếm rời đi, cùng Tiết Ninh hoá quang mà đi.
Nhân vật chính đều đã rời đi, vậy trò hề này đã kết thúc chưa? Vẫn chưa.
Mộ Không Du mệt mỏi đứng dậy, tìm di hài của Tiết Tông, muốn giúp ông tròn mộ, nhưng Mộ Văn đột nhiên phát điên giành lấy di hài, nghiền nát.
“Tại sao! Tại sao! Rốt cuộc là tại sao! Sao ngươi có thể là cha ta!! Ngươi trả mẹ ta lại cho ta!!!”
Mộ Văn mất lý trí, hét lên điên cuồng, khi Tần Giang Nguyệt và Tiết Ninh ở đây nàng ta không dám như vậy, họ vừa đi thì nàng ta trút hết ra.
Nhưng điều này không làm nàng ta nhẹ nhõm chút nào, thậm chí còn khiến cơ thể nàng ta thay đổi.
Tro di hài rơi lên người nàng ta, Mộ Văn nhanh chóng cảm thấy không ổn.
Nàng ta ngạt thở che lấy cổ họng và mũi, vội vàng chạy đến bên Mộ Không Du, nắm lấy vạt áo hắn ta cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-212.html.]
Mộ Không Du rút lại vạt áo, nắm lấy cổ tay nàng ta kiểm tra một lúc, không biểu cảm nói: “Ngươi không nên huỷ hoại di hài cha ruột.”
Toàn thân Mộ Văn lạnh toát.
“Ta đã hết trách nhiệm với ngươi. Trong di hài của Tiết sư đệ còn sót lại linh lực của hắn, bây giờ ký sinh vào ngươi. Ngươi huỷ di hài cha ruột là trái đạo trời, hắn cũng không muốn ngươi làm con gái, tro xương này tuy không thể g.i.ế.c ngươi nhưng sau này ngươi không thể tiến bộ được nữa.”
“... Gì cơ, gì chứ! Cha, cha nói rõ ràng...”
“Ta không phải cha ngươi, A Văn, ta đã hết trách nhiệm với ngươi, từ nay về sau ngươi phải tự lo.”
Mộ Không Du nghĩ đến bóng dáng Tiết Ninh khi rời đi, khó mà chấp nhận Mộ Văn tiếp cận mình.
Hắn ta quay lưng bước đi, không dừng lại chút nào.
Những người khác cũng lần lượt rời đi, Mộ Văn nhìn thấy rõ ánh mắt khinh thường hoặc thương hại của họ, sự lo lắng và sợ hãi phá vỡ tâm lý nàng ta.
Nàng ta chỉ có thể tìm đến Ôn Nhan, khóc lóc gọi sư tỷ, Ôn Nhan kiểm tra kỹ lưỡng cho nàng ta, cũng đưa ra kết luận tương tự.
“Sau này ngươi không thể tu luyện được nữa.”
Mộ Văn hét lên: “Không! Ta không muốn! Sư tỷ cứu ta!”
“Linh căn của ngươi thừa kế từ... Tiết trưởng lão. Bây giờ bị tro xương ký sinh phá huỷ, từ nay về sau, giữ được tu vi hiện tại cũng đã rất khó.”
“Tình trạng này giống như là...”
Giống như Tiết Ninh trước đây.
Thân thể yếu đuối bệnh tật, dựa vào thiên tài địa bảo mà gắng gượng đến Trúc Cơ, bị Mộ Văn chế giễu và coi thường, bị các đệ tử trong tông môn khinh thường.
Bây giờ tất cả những điều này chuyển sang Mộ Văn.
Nghĩ đến những gì sẽ trải qua trong tương lai, Mộ Văn hét lên một tiếng, lập tức ngất xỉu.
Trước đây Tiết Ninh đã sống như vậy rất lâu, dù muốn mượn sức mạnh từ hồ Kính cũng bị từ chối, đều không như bây giờ mà sống c.h.ế.t điên cuồng.
Nhưng Mộ Văn lại trực tiếp ngất đi.
Ôn Nhan cúi đầu, những người khác có thể rời khỏi đây, có thể không quan tâm đến tất cả những điều này nhưng nàng ta không thể.
Người c.h.ế.t là sư tôn của nàng ta.
Người ngã xuống là sư muội của nàng ta.
Nàng ta phải xử lý mọi việc ở đây.
Tần Bạch Tiêu cũng vậy.
Nàng ta mất hồn nhìn sư đệ im lặng thu dọn di hài của Nhiếp Bàn, đột nhiên hỏi: “Sau này ngươi định thế nào?”
Mất sư tôn, họ phải làm sao?
Tần Bạch Tiêu khựng lại, không quay đầu, giọng gần như đờ đẫn: “Không biết sư tỷ hỏi cái gì? Khi nào cần làm gì? Chúng ta vốn không còn tu luyện dưới tay sư tôn, đã đổi sang theo Tiên tôn, sư tỷ quên rồi sao?”
Ôn Nhan bừng tỉnh.
Họ sớm không cần trở về dưới tay sư tôn.
Chờ đợi sau khi theo Tiên tôn học xong, đợi họ là một trận chiến ác liệt, còn cần phải tính toán gì nữa.
Con đường phía trước sớm đã định sẵn.
Ôn Nhan trấn định lại, bế Mộ Văn rời đi.
Thượng Thủy Tiên Các, Tiết Ninh về không lâu đã thấy Tần Giang Nguyệt cũng trở về.
Nàng chưa kịp nói gì, Tần Giang Nguyệt đã đưa tay ra.
Nàng theo phản xạ đưa tay cho hắn, trong chớp mắt đã bị kéo lên kiếm, chỉ vài nhịp thở, hai người đã ra khỏi Vô Tranh Tiên Phủ.
“Đi đâu thế???” Tiết Ninh ngơ ngác.
Tần Giang Nguyệt: “Đến nơi nàng sẽ biết.”
Tiết Ninh mờ mịt bị hắn ôm vào lòng, cùng hắn phi hành ngàn dặm, rất nhanh đã đến nơi.
Đây là...
Tiểu Quy trong tay áo của Tiết Ninh thò đầu ra, sau khi tiêu hoá hết quả vừa ăn thì khó hiểu hỏi: “A Ninh, các ngươi tới Yêu Vực làm gì?”
Tiết Ninh cũng muốn hỏi, nàng vừa quay đầu đã bị Tần Giang Nguyệt căn dặn: “Lấy pháp khí của nàng ra.”
“Ồ được.” Tiết Ninh nghe theo, làm xong mới cuối cùng có cơ hội hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Tần Giang Nguyệt nhìn về phía trước, để lộ tiên ý quanh người, dẫn tới vô số yêu ma tập hợp tấn công.
“Đến.” Hắn đẩy Tiết Ninh ra: “Giết.”
Tiết Ninh gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm.