Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:17
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh tắm mình trong đôi mắt đen trắng rõ ràng dịu dàng ấy, dần dần toát mồ hôi, cơ thể không tự nhiên.

“Chàng còn chưa viết thư tình cho ta.” Tiết Ninh cúi đầu: “Trời sắp sáng rồi, ta muốn năm trang, chàng còn chưa viết một trang nữa.”

Tất nhiên Tần Giang Nguyệt nhớ chuyện này.

Đã hứa là phải làm, hắn phất tay, giấy và bút đã ở trên tay, cuối cùng nhìn nàng một lúc rồi bắt đầu viết.

Hắn viết rất nhanh, Tiết Ninh không thấy hắn dừng lại, nàng không nhịn được nói: “Chàng đang qua loa với ta sao? Sao lại viết nhanh như vậy?”

Tần Giang Nguyệt không ngẩng đầu mà nói: “Viết thư cần cân nhắc từng chữ, vì phải nghĩ cách giải thích đơn giản cho nàng hiểu, nhưng viết những điều này thì không cần.”

Hắn chậm rãi nói: “Viết những lời trong lòng ra, không có gì cần do dự.”

Lời trong lòng.

Tiết Ninh cúi đầu nhìn vài dòng, lập tức mặt đỏ tai hồng.

Nhưng nhìn hắn mặt mày nghiêm túc, không có chút xấu hổ nào khi viết thư tình, không khỏi có chút không cam lòng.

“Chỉ viết thôi thì nhàm chán quá.”

Tiết Ninh đẩy hắn xuống đất, trong phòng đã thắp đèn, ánh đèn chiếu lên mặt hắn, xen lẫn sáng tối.

“Không bằng chàng vừa viết, ta vừa đọc.”

“Ninh Ninh thân yêu của ta.”

Nàng thực sự bắt đầu đọc.

Tần Giang Nguyệt chưa bao giờ gọi nàng là Ninh Ninh, nhưng khi viết thư cho nàng lại như thế.

Đồng âm.

Thật dễ thương.

Tiết Ninh cắn vào yết hầu của hắn, tay Tần Giang Nguyệt cầm bút cứng đờ, tư thế nằm này thật sự không tiện để viết tiếp.

“Chàng là thần tiên, nằm viết chữ cũng không khó, không bằng chàng đừng viết trên giấy nữa, viết trên không trung đi, giống như khi giảng bài vậy.”

Khi giảng bài, Tần Giang Nguyệt sẽ dùng linh lực viết chữ trên không để mọi người đều nhìn thấy rõ.

Đề nghị của Tiết Ninh rất hay, Tần Giang Nguyệt...

Tần Giang Nguyệt mấy lần giơ tay lên rồi hạ xuống, dường như không thể sử dụng được chút linh lực nào.

Vì Tiết Ninh đang hôn yết hầu của hắn.

Nơi nhạy cảm nhất trên người hắn.

Hắn mím chặt môi, thậm chí không dám mở miệng, sợ mở miệng sẽ phát ra âm thanh xấu hổ.

Nhưng rõ ràng Tiết Ninh mong hắn mở miệng.

Dây lưng bị cởi ra, một tiếng “cạch”, ngọc cài rơi xuống đất, áo bào rộng thùng thình rơi xuống, Tần Giang Nguyệt kêu lên một tiếng theo bản năng, vô thức muốn chỉnh lại áo quần nhưng Tiết Ninh đã đọc câu tiếp theo trong thư tình.

“Mỗi ngày ta tỉnh dậy, đều cảm thấy yêu nàng hơn.”

Rõ ràng là thư tình viết cho nàng nhưng do nàng đọc lên, ngược lại như đang tỏ tình với hắn.

Tần Giang Nguyệt có chút không nghe nổi, khi viết chỉ cảm thấy là lời trong lòng nhưng nàng đọc lên, giọng điệu trong trẻo mang theo mị ý mâu thuẫn, hắn thật sự...

“... Đừng đọc nữa.”

Giọng hắn căng thẳng, thân thể cũng rất cứng ngắc, tay Tiết Ninh vuốt ve từng tấc trên người hắn, không chỉ vuốt ve, nàng vẫn lo lắng cho thân thể của hắn, Tiểu Quy không kiểm tra được, nàng là kỳ Kim Đan kiểm tra một chút còn hơn không.

“... Ừm.”

Tay lướt qua cơ bụng của hắn khiến hắn run rẩy.

Nghe tiếng hắn rên rỉ mơ hồ, Tiết Ninh ngẩng đầu, thấy Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn đầy mồ hôi, như bị nàng trừng phạt.

Tiết Ninh chăm chú nhìn thân thể hắn, dù không làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào những gì lộ ra cũng khiến hắn co giật, vô cùng căng thẳng.

“Đừng nhìn nữa...”

Hắn yêu cầu rất nhiều, mỗi yêu cầu đều bị từ chối nhưng Tiết Ninh không chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào.

Thậm chí nàng còn cởi áo nhỏ nhét vào miệng hắn.

Tần Giang Nguyệt sững sờ, không thể tin nhìn Tiết Ninh áo quần xộc xệch.

Tiết Ninh nhẹ nhàng nói: “Ta tắm mỗi ngày, thân thể không đổ mồ hôi, rất sạch sẽ.”

Hắn đâu nghĩ là không sạch sẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-220.html.]

Mũi hắn lúc này tràn đầy hương thơm từ người nàng, đúng là còn khổ hơn bị tra tấn.

Hắn không phát ra được âm thanh, chỉ có thể mắt mày đau khổ nhẫn nhịn nhìn nàng, cố làm nàng mềm lòng thả hắn ra.

Thật kỳ diệu, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn chỉ cần khẽ vung tay là có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của nàng, nhưng hắn lại như bị pháp thuật lợi hại nhất thế gian giam cầm.

Thần tiên không thể nói chuyện tình, xem ra là thật.

Quy tắc thiên đạo định ra luôn có lý.

Tần Giang Nguyệt mồ hôi nhễ nhại, dường như Tiết Ninh đang kiểm tra tình trạng trong thân thể hắn nhưng linh lực của nàng xâm nhập vào trong hắn, tỉ mỉ vẽ từng tấc làm hắn thở dốc, nhạy cảm đến cực điểm.

Bỗng dưng thân thể hắn run rẩy kịch liệt, dừng lại, tái nhợt không chịu nổi.

Tiết Ninh phát hiện ra.

Nàng cúi đầu, thấy một mảng lầy lội.

“... Không ngờ.” Giọng nàng khàn khàn, thấp giọng thì thầm: “... Tất cả đều vì ta sao?”

Rõ ràng là nàng làm hắn thành ra thế này, còn có thể vì ai nữa?

Đương nhiên là nàng, chỉ có thể là nàng, không có ai khác có khả năng làm kiếm tiên lúng túng mất mặt đến thế.

Yết hầu hắn trượt lên, phát ra âm thanh, Tiết Ninh mơ hồ nhận ra, chắc là ba chữ “tha cho ta.”

Nàng cũng muốn tha cho hắn nhưng nhìn bộ dạng hắn lúc này, thật sự làm nàng không thể dừng lại.

Nàng cảm thấy sở thích của mình bộc phát mạnh mẽ.

“Sao ta có thể tha cho chàng chứ.” Nàng buồn bã tiếc nuối nói: “Cả đời này ta sẽ không buông tha cho chàng.”

Lời hai nghĩa khiến n.g.ự.c Tần Giang Nguyệt phập phồng mạnh hơn, cuối cùng Tiết Ninh cũng mềm lòng chút ít.

“Nhưng ta có thể làm chàng dễ chịu hơn một chút.”

Nàng chớp mắt, như Bồ Tát từ bi ban phước cho tín đồ của mình, giải tỏa nỗi đau, xua tan lo âu.

Bồ Tát ngồi trên đài sen, nhẹ nhàng nhìn xuống như phủ một lớp vải mỏng mờ mịt, khuôn mặt lúc gần lúc xa.

Khi tín đồ nhấc eo lên, nàng xa, khi tín đồ hạ eo xuống, nàng lại gần.

Tín đồ rất bối rối, không biết muốn nàng gần hay xa, trong mâu thuẫn, cứ lúc gần lúc xa, dây dưa không dứt.

Đến khi trời sáng, gần đến giờ giảng bài mới có một kết luận.

Vẫn là nên gần hắn một chút.

Tín đồ ôm chặt Bồ Tát mệt mỏi, giữ nàng trong lòng, thấp giọng nói: “Đến giờ giảng bài rồi.”

Tiết Ninh: “...” Chàng còn là người sao! Mệt thế này rồi còn muốn giảng bài! Tần Giang Nguyệt chàng thật sự là người sao!

Câu trả lời là hắn quả thực không phải người, hắn là thần tiên, Tiết Ninh là tu sĩ, hai người chỉnh tề lại, vẫn có thể đi giảng bài.

Trên lớp, ai nấy đều ngồi rất nghiêm chỉnh, bao gồm cả sư tôn giảng bài.

Tiết Ninh ngồi ở hàng đầu tiên, nhìn Tần Giang Nguyệt mặt mày như thường chậm rãi giảng đạo, nghiêm chỉnh ngồi, uy nghiêm không thể xâm phạm, thật sự là...

Không ổn.

Thật sự là nhức mắt, xấu hổ, mặt đỏ bừng sắp bốc cháy.

Giọng nói dễ nghe này không lâu trước còn thở gấp bên tai nàng.

Thật đáng sợ.

Hoàn toàn không thể tập trung.

Vân Mộng Hạ Vũ

May là hôm nay Tần Giang Nguyệt giảng kiếm đạo nhiều hơn, hỏi cũng là Tần Bạch Tiêu bên cạnh nàng, Tần Bạch Tiêu cẩn trọng trả lời, Tiết Ninh nghe một nửa quên một nửa.

Nàng có chút căm hận trừng mắt với Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt nhìn qua, khẽ “ừm” một tiếng.

Giọng này.

Nàng thật sự xong rồi!

Thôi thì nằm bò lên bàn không nhìn mặt hắn, như vậy có thể nghe chăm chú hơn chút.

Những người khác trong lớp thấy phản ứng của Tiết Ninh, như nhìn thấy một con sâu béo tròn ăn no uống đủ nằm nghỉ trên lá cây.

Giang Thái Âm rất không hài lòng với hành vi của nàng, cảm thấy nàng cợt nhả, nhưng khi Tần Giang Nguyệt lại hỏi nàng, thấy nàng đứng lên cúi đầu trầm mặc trả lời, từng chữ không sai, còn rất có kiến giải, nhất thời lại mờ mịt.

Hắn ta không nhịn được nhìn về phía Ôn Nhan bên cạnh, mặt đầy vẻ nghi hoặc, đây là phương pháp học mới sao? Dường như có hiệu quả kỳ diệu?

Hay là...

Hắn ta cũng thử?

Loading...