Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:19
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Nhan chỉ cảm thấy Giang Thái Âm có chút ngốc.

Nàng ta là nữ, cảm giác nhạy bén hơn, từ góc độ này cũng thấy vết tích trên cổ Tiết Ninh.

Nàng ta nhanh chóng rũ mắt xuống, cảm thấy không khí trong lớp thật ngột ngạt.

Ừm... có lẽ thật sự có thể thử phương pháp học của Tiết Ninh như Giang sư đệ nói.

Thời gian học hành tu luyện yên ổn luôn trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, Tiết Ninh đã ở trung kỳ Kim Đan, tiến triển tiểu cảnh giới cũng rất thuận lợi, không có gì trở ngại.

Tần Bạch Tiêu còn nhanh hơn nàng, đã là Nguyên Anh viên mãn, nếu thành công tiến lên Luyện Hư thì phải tôn xưng một tiếng đạo quân rồi.

Ngày này khóa học tròn ba tháng, Tiết Ninh có hẹn phải đi xuống nhân gian.

Sau sự việc ở Yêu giới, Tiên phủ phái rất nhiều người đi điều tra Xích Mi làm sao có thể bắt được nhiều phàm nhân hoặc tán tu để hút tinh khí như vậy, nhưng các đệ tử phái đi hoặc là không trở về hoặc là điên loạn.

Như vậy cũng không dám tùy tiện tổn thất thêm người.

Tần Giang Nguyệt cùng Tiết Ninh xuống nhân gian đi gặp Hoàng Đế, phải nghỉ học mấy ngày, Tần Bạch Tiêu vừa hay rảnh, nhận nhiệm vụ khó khăn này, dẫn người của Giới Luật Đường cùng đi điều tra việc này.

Lần nữa xuống nhân gian, đến một thành phố lớn như kinh thành, mấy tháng không có biến cố, dân chúng khôi phục lại nhiều, tinh thần phấn chấn không thể so sánh với những gì Tiết Ninh thấy ở các trấn nhỏ xa xôi.

Khung cảnh phồn hoa náo nhiệt này khiến người ta như chìm vào mộng.

Ngày mai là đại lễ đăng quang của tân hoàng, kinh thành ở phàm giới đã trang hoàng lộng lẫy, náo nhiệt vô cùng.

Lụa đỏ và đèn lồng đỏ treo khắp các con đường, các cửa hàng bên đường dù buôn bán gì cũng bày hoa tươi bên ngoài.

Những người bận rộn qua lại đều nở nụ cười trên môi, dường như vị tân hoàng này rất được lòng họ.

Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt là khách quý của Hoàng đế, họ đến đây đương nhiên sẽ được đón tiếp long trọng, nhưng họ không làm phiền bất kỳ ai.

Hai người đến một cách im lặng, người do Hoàng đế phái tới không thể phát hiện ra dấu vết của họ.

Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt đứng trên tường thành, các vệ binh tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua họ, cũng không nhìn thấy hai người đang ẩn mình.

“Hắn rốt cuộc vẫn làm Hoàng đế.” Tiết Ninh nhìn cảnh tượng phàm trần dưới chân thành: “Thật ra lần đầu tiên ta gặp hắn đã thấy trên người hắn có khí tím. Lúc đó ta nghĩ có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành Hoàng đế.”

Một loại trực giác kỳ lạ.

Con cháu Hoàng tộc suy yếu, đến đời trước khó khăn lắm mới có một đứa con lại là một đứa trẻ khuyết tật. Khi Giang Trạm đưa đứa trẻ trở lại nhân gian đã định sẵn ai sẽ là Hoàng đế tiếp theo.

“Trời không còn sớm.” Tần Giang Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng: “Chúng ta nên vào rồi.”

Lễ đăng quang có giờ hoàng đạo, được Khâm Thiên Giám tính từ ba tháng trước, đã viết rõ trong thiệp mời gửi cho Tiết Ninh.

Họ phải đến trước giờ hoàng đạo để giới tu tiên công nhận Giang Trạm là Hoàng đế.

Tiết Ninh đột nhiên thấy một vết m.á.u trên tường thành, nhưng nơi này có vết m.á.u dường như cũng không phải chuyện lạ.

Có thể là do biến loạn hay một số cuộc đấu đá riêng tư, hoặc là do Tần Giang Nguyệt phát hiện người của Ma giới trước đây, đều có khả năng để lại vết máu.

Tiết Ninh không nói gì, gật đầu cùng Tần Giang Nguyệt tiến vào nội viện hoàng cung.

Người đợi ở ngoài lầu thành để đón họ mãi không thấy bóng dáng đã rất lo lắng, sợ không kịp giờ hoàng đạo đăng quang của Hoàng đế.

Ngày nay khác xưa, mấy vạn năm trước, Thần tộc Tiên tộc rời xa nhân gian, người ta chỉ có thể cúng bái, đâu có cơ hội gặp hàng ngày?

Thỉnh thoảng gặp một lần cũng là chuyện thần thoại.

Bây giờ thì khác, trong loạn thế, Hoàng đế không được giới tu sĩ công nhận, cũng không được dân chúng công nhận.

Dù sao người có thể bảo vệ an nguy của họ không còn là quân đội mà là các tu sĩ.

Văn võ bá quan mặc lễ phục chỉnh tề đứng dưới đài cao, ngước nhìn vị tân hoàng mà họ tôn kính.

So với những người khác hoặc là sốt ruột biểu hiện ra ngoài hoặc che giấu trong lòng, Giang Trạm từ trong ra ngoài đều rất bình tĩnh.

Hắn ta mặc long bào màu đen thêu rồng vàng, đầu đội ngọc miện, bộ y phục nặng nề hoa lệ này không phù hợp với dáng người gầy của hắn ta, càng làm hắn ta thêm gầy gò mỏng manh.

Sắc mặt dưới ngọc miện của hắn ta cũng không tốt, da trắng bệch như giấy, môi đỏ như máu, sự đối lập quá rõ ràng khiến người ta thấy kỳ dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-221.html.]

“Bệ hạ.”

Thái giám lớn tuổi bước tới, trán lấm tấm mồ hôi, hiện đang là mùa hè ở phàm giới, Hoàng đế mặc y phục nặng nề đứng dưới ánh mặt trời lâu như vậy mà không đổ chút mồ hôi nào, thật khiến người ta ngạc nhiên.

Nhưng không lâu trước đó bệ hạ đã triệu ngự y, thân thể vì mấy lần gặp ma mà để lại nội thương, mãi không khỏi, cơ thể lạnh từ trong ra ngoài, không đổ mồ hôi cũng là bình thường.

“Bệ hạ, sắp đến giờ rồi.”

Thái giám lớn tuổi có chút lo lắng nhìn lên trời.

Giang Trạm bình thản nói: “Đó chẳng phải rất tốt sao.”

Đợi lâu như vậy, cuối cùng sắp đến giờ hoàng đạo, đối với Giang Trạm thật sự là chuyện tốt.

“Nhưng mà...”

Nhưng người của giới tu tiên vẫn chưa tới.

Mấy tháng trước, cả kinh thành đều biết giới tu tiên có Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn đến, đích thân giải quyết Ma tộc ẩn nấp.

Tiên phong đạo cốt như vậy, người phàm chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể với tới.

Trước khi Tiên tôn rời đi, Hoàng đế đích thân tiễn, hai người nói vài câu từ xa, nội dung cụ thể không rõ nhưng từ thái độ nghiêm túc và yêu cầu quy cách của Hoàng đế đối với lễ đăng quang sau đó, có thể thấy người đến từ giới tu tiên lần này không chỉ là một vị thủ tọa của Tiên phủ.

Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn chắc sẽ đích thân tới.

Mọi người đều đang chờ Tiên tôn đến.

Hoa tươi khắp kinh thành, nói là để chào đón tân hoàng đế của họ, chi bằng nói là để đón Tiên tôn.

Càng gần đến giờ lễ bắt đầu, đường phố kinh thành càng yên tĩnh, mọi người đều ngước nhìn lên trời, mong muốn một lần nữa chiêm ngưỡng dung nhan trời cho kia.

Tiết Ninh cũng hiểu ra, nhân vật chính của buổi lễ này, từ lâu đã từ Giang Trạm trở thành Tần Giang Nguyệt.

Nàng đột nhiên có chút do dự không biết có nên xuất hiện hay không, lần này đến đây có đúng không.

“Hay là chúng ta đừng đi nữa?”

Nàng hỏi một câu như vậy, trong lòng cũng biết đã đến đây rồi, không thể quay về nữa.

Nếu bây giờ bỏ lại Giang Trạm, sau này hắn ta sẽ càng khó xử.

Đi không được, không đi cũng không xong, nhưng vẫn phải đi.

Trước giờ hoàng đạo một khắc, Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt xuất hiện trong cung.

Họ khác hẳn người phàm nơi đây, không trang điểm tỉ mỉ, không mặc y phục hoa lệ, chỉ mặc đồng phục của tông môn, nhưng dù vậy vẫn nổi bật.

Tu sĩ có lẽ là như vậy.

Dễ dàng vượt qua mọi thứ phàm tục của người phàm.

Trang phục trắng đơn giản, thanh nhã phiêu diêu, đã là đẹp không tả xiết, phong thái ngời ngời.

Mọi người đều quỳ xuống, phấn khích vô cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Trạm vẫn đứng, dưới ngọc miện, trên mặt hiện lên nét tự giễu.

Hắn ta chậm rãi tiến lên, cũng muốn quỳ xuống hành lễ, bị Tần Giang Nguyệt dùng một đạo cương phong nâng lên.

“Giờ hoàng đạo đã đến, bắt đầu đi.”

Người khác quên mất Giang Trạm mới là nhân vật chính hôm nay nhưng Tần Giang Nguyệt không quên.

Hắn nói chuyện với Giang Trạm không có chút kiêu ngạo, không khác gì khi nói chuyện với các thủ tọa Tiên phủ như Mộ Không Du, thái độ bình đẳng.

Điều này khiến Giang Trạm cảm nhận được sự tôn trọng.

Họ thực sự nên bình đẳng.

Giới tu tiên chí tôn và nhân gian chí tôn, đích thực là ngang hàng không phải sao?

Loading...