Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:22
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Trạm nhìn về phía sau, không cần hắn ta nói, thái giám lớn tuổi đã bắt đầu xướng.

“...” Giang Trạm quay lại, cúi nhẹ đầu, hoàn thành nghi thức mà hắn ta đã diễn tập vô số lần trong đầu.

Tiết Ninh từ đầu đến cuối không nói một lời, những người khác có mặt chỉ có Giang Trạm nhìn nàng một cái, phần lớn sự chú ý của họ đều dồn vào Tần Giang Nguyệt.

Điều này có thể hiểu được.

Nhưng nàng cũng thực sự cảm thấy có chút khó chịu thay Giang Trạm.

Tần Giang Nguyệt cũng nhận thấy điều này, rất nhanh những người này sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa, chỉ có thể tập trung vào tân hoàng của họ.

Lễ đăng quang thật sự rất dài và phức tạp, Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt cùng dự lễ, vị trí đứng ngay dưới ánh mặt trời, họ không sợ nắng nhưng thời gian lâu vẫn có chút mệt mỏi.

Sao lại thấy mệt?

Tiết Ninh xoa eo mỏi, mày từ từ nhíu lại, hạ tay xuống khẽ cào lòng bàn tay Tần Giang Nguyệt.

Tần Giang Nguyệt luôn đứng thẳng như cây tùng, như tượng thần vững vàng từ tốn, bị nàng cào vào lòng bàn tay, lông mày dài mảnh khẽ nhíu, ánh mắt giao với nàng trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng rời đi.

Chiều tà, phần đầu của lễ cuối cùng cũng kết thúc, sau đó là tiệc chiêu đãi.

Theo ý Tiết Ninh, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc.

Nhưng Giang Trạm thay y phục xong, đến mời họ dự tiệc.

Tiết Ninh mở miệng định từ chối, Giang Trạm lại đưa ra lý do không thể từ chối.

“Nói là yến tiệc, thật ra có việc muốn bẩm báo với Tiên tôn và tiên tử, rất quan trọng, xin mời vào điện.”

Cởi bỏ lễ phục hoa lệ, chỉ mặc áo đen đơn giản, Giang Trạm khiến Tiết Ninh cảm thấy quen thuộc hơn nhiều.

Nàng nhìn xung quanh rồi nhìn Tần Giang Nguyệt, hai người theo hắn ta vào nội điện.

Trong điện không có thị vệ, chỉ có Giang Trạm và hai người họ, Tiết Ninh lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều.

Quả nhiên những trường hợp lớn thế này làm người ta áp lực, cuối cùng cũng xong, cảm giác cả xương cũng mỏi.

Tiết Ninh vừa xoa vai vừa kỳ lạ nhìn Tần Giang Nguyệt, so với sự mệt mỏi của nàng, Tần Giang Nguyệt không có biểu hiện gì bất thường, hắn mặc bạch y ngân bào đứng bên Giang Trạm, dáng người cao ráo làm Giang Trạm trông càng yếu đuối.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sự việc là thế này.” Giang Trạm có bệnh cũ, thân thể người phàm, mệt một ngày, nói vài câu đã ho khan: “Gần đây phàm giới có nhiều dân chúng mất tích, dưới báo lên có gần một ngàn trường hợp, phần lớn ở vùng ven, tin tức truyền vào kinh thành đã chậm trễ một thời gian, ta thử gửi tín phù đến giới tu tiên nhưng không nhận được hồi âm.”

Tiết Ninh lập tức nghĩ đến những phàm nhân bị hút tinh khí ở Yêu giới, rõ ràng Tần Giang Nguyệt cũng nghĩ đến.

“Không hồi âm?” Hắn quay đầu lại: “Gần đây cũng không có người từ giới tu tiên đến điều tra?”

Tiên phủ sớm đã phái người đến điều tra việc này khi Tiết Ninh và Tần Giang Nguyệt từ Yêu giới trở về, không thể không có người đến phàm giới.

Giang Trạm sững sờ, cũng hiểu ra: “Đúng, thật sự không có ai hồi âm.”

Hắn ta lấy từ tay áo ra một xấp tín phù, đưa cho Tần Giang Nguyệt: “Xin Tiên tôn kiểm tra, đây là tín phù cầu cứu ta gửi theo chỉ dẫn của Tiên tôn.”

Tần Giang Nguyệt đứng xa vị trí của Giang Trạm, Tiết Ninh gần hơn, nàng giúp nhận lấy, Giang Trạm dường như có chút do dự nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhanh giao cho nàng.

Tiết Ninh chuyển giao cũng nhìn thoáng qua tín phù, thực sự là gửi cho Giới Luật Đường trong Tiên phủ, nội dung đều là về chuyện dân chúng mất tích, không có sai sót.

Nhưng không đúng.

Giới Luật Đường chắc chắn đã phái người tới, trong đó còn có không ít người mất tích và phát điên, họ không kịp tới nhân gian, đã trở thành như vậy?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn những người được cứu từ Yêu giới về, hoặc là không thể mở miệng hoặc là chính họ cũng không rõ tại sao lại đến Yêu giới.

Tín phù trên người Tần Giang Nguyệt sáng lên, Tiết Ninh nhận ra, đó là của Tần Bạch Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-222.html.]

Hắn nghe trước mặt Giang Trạm và Tiết Ninh, bên kia Tần Bạch Tiêu chưa kịp để hắn mở miệng đã nói: “Ca ca! Giao giới giữa Yêu giới và nhân gian có điều dị thường, dường như đại sư Linh Thọ và các đồng môn bị yêu vật khống chế, ta đã dùng pháp khí mà ca ca giao cho giải cứu họ, tạm thời không sao.”

Tần Bạch Tiêu hẳn còn muốn nói tiếp nhưng Tần Giang Nguyệt chưa nghe xong đã bóp nát tín phù.

Hắn nhìn sang Giang Trạm, Giang Trạm ngỡ ngàng: “Giao giới? Yêu giới? Là chuyện gì vậy?”

Dường như hoàn toàn không rõ tình hình.

Tiết Ninh nghĩ một lúc, cảm thấy Giang Trạm là Hoàng đế cần phải biết chuyện xảy ra ở Yêu giới bèn kể hết cho hắn ta nghe.

Quá trình vô cùng nguy hiểm, nhìn lại chỉ là đôi ba câu ngắn ngủi.

Giang Trạm nghe xong, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo, một lúc lâu mới ổn định.

“… Ta đã hiểu. Những tu sĩ đó là do ta phái đi tìm kiếm tung tích dân chúng, chắc đều bị Yêu vương hút tinh khí rồi.”

“Vậy sao?” Tiết Ninh đứng dậy: “Vậy bây giờ xem ra đúng là như vậy. Tín phù của ngươi không phát ra được, chắc chắn là bị chặn lại, không thể gửi đến Tiên phủ, chắc chắn là trong hoàng cung có vấn đề.”

“Còn thời gian, cần ta đi xung quanh xem không?”

Tiết Ninh rất tôn trọng Giang Trạm, chủ nhân hiện tại của hoàng cung, câu hỏi này là hỏi hắn ta.

Giang Trạm còn chưa trả lời, Tần Giang Nguyệt đã nói: “Không cần.”

Tiết Ninh nhìn sang, Giang Trạm chớp mắt, từ từ dời ánh mắt, chỉ thấy Tần Giang Nguyệt giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thứ.

Tiết Ninh nhìn thấy thứ này là cảm thấy không thoải mái.

Nàng không biết đó là gì nhưng sinh lý phản kháng, thậm chí có chút buồn nôn.

Thứ đó thực ra trông khá dễ thương, tròn trịa, toàn thân màu vàng, rất giống một vật trang trí trong hoàng cung, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Tần Giang Nguyệt dùng hai ngón tay búng một cái, nó vỡ thành một đám, hóa thành ánh sáng rồi biến mất.

Giang Trạm ngây ra: “Chính là nó cản trở tín phù của ta sao? Đó là thứ gì?”

Tần Giang Nguyệt không trả lời, liếc nhìn Giang Trạm, dẫn Tiết Ninh đứng dậy rời đi, Giang Trạm không giữ lại, thân phận của hắn ta không giữ được.

Hắn ta chỉ có thể đi theo sau.

Đến cửa đại điện, đột nhiên một vệ binh đẫm m.á.u xông tới, quỳ xuống trước mặt họ cầu cứu: “Tiên, Tiên tôn cứu mạng!!!”

Vừa nói xong, toàn thân vệ binh đầy những con “mắt”, m.á.u b.ắ.n tung tóe, Tần Giang Nguyệt dù muốn cứu hắn ta cũng vô ích.

Không chỉ là vệ binh này, trong lúc họ nói chuyện trong cung, bên ngoài đã biến thành biển máu.

Trong bóng đêm trải đầy những con “mắt” màu đỏ, có cái trên công trình, có cái trên mặt đất, có cái trên cây cỏ, thậm chí trên người, ngay cả những con chim bay qua hoàng cung cũng mọc ra những con mắt khủng khiếp.

Tiết Ninh đã từng thấy những con mắt này.

Lần trước đối đầu với Trường Thánh, Khuynh Thiên kịp thời đóng cửa thông đạo Ma Vực đến Trích Tiên Đảo, trong thông đạo đó, nàng đã thấy những con mắt này.

Là mắt của hộ pháp Ma thần.

Trong nguyên tác, một trong sáu hộ pháp của Trường Thánh là Khô Vinh có vô số con mắt, có thể giúp Ma thần quan sát thế gian, khi tấn công, bất kỳ ai nhìn vào mắt này đều bị lấy đi thần trí, trên thân mọc ra mắt.

“Nhắm mắt lại đừng nhìn!”

Tiết Ninh phản ứng rất nhanh, cũng nhắc nhở những người phàm chưa bị trúng chiêu tại hiện trường nhưng vẫn quá chậm.

Họ đã nhìn thấy từ lâu, ngay cả nàng cũng nhìn thấy vài lần mới nhận ra không đúng, dù nhắm mắt kịp thời, trên người vẫn có cảm giác đau như có mắt mọc ra.

Sắc mặt Giang Trạm tái mét, mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, như không ngờ lễ đăng quang của mình lại thành thế này.

Hắn ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh xung quanh, phát hiện Tiết Ninh cũng bị trúng chiêu, y phục xộc xệch không còn vẻ hoa lệ rực rỡ trước đó, mắt tối lại vài phần.

Loading...