Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:24
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Giang Nguyệt chứng kiến toàn bộ sự khó chịu của Tiết Ninh nhưng hắn không ra tay trợ giúp.
Phản ứng của hắn ngoài dự đoán của Giang Trạm.
Hắn không né tránh ánh mắt đó, ngược lại còn đón lấy, kiếm ấn giữa lông mày phát ra ánh bạc chộp lấy tất cả các “mắt”, dùng sức một mình đ.â.m mù tất cả.
Những con mắt đó bị đ.â.m mù, Tiết Ninh lập tức không còn đau nữa, nàng biết sự việc đã giải quyết, vừa mở mắt ra, lại lập tức nhắm lại.
Không phải nàng muốn nhắm mà là đôi mắt này không nghe lời.
“Những con mắt khác Tiên tôn có thể không để ý, đ.â.m mù hết, nhưng đôi mắt này thì sao?”
Một giọng nữ yêu dị vang lên: “Đôi mắt của người yêu ngươi mới là nơi ta thật sự ở, ngươi có nỡ đ.â.m mù không?”
Không biết từ khi nào, cặp mắt thật sự của hộ pháp Ma thần đã bám vào mắt của Tiết Ninh.
Giang Trạm nghe vậy hoảng loạn vô cùng, dường như muốn giúp đỡ nhưng bị cặp mắt đột ngột mở ra của Tiết Ninh làm bật ngược rất xa, va mạnh vào bậc đá.
“Nhân loại nhỏ thú vị, lát nữa sẽ chơi với ngươi, trước tiên làm chính sự đã.”
Khô Vinh nói qua mắt của Tiết Ninh, cũng nhìn Tần Giang Nguyệt với khí tức quanh thân ẩn hết.
“Tiên tôn chắc nghĩ, hôm nay gài bẫy là chuẩn bị cho ngươi.”
“Vậy ngươi sai rồi.” Khô Vinh cười: “Ta không phải lũ nam ma thối tha đó, đâu dám mong là đối thủ của Tiên tôn? Mục tiêu của ta từ đầu đã là nữ tu này.”
Toàn thân Tiết Ninh co giật, rõ ràng là đang cố tranh giành quyền điều khiển cơ thể với Khô Vinh.
Nhưng nàng thất bại, Khô Vinh đã có chuẩn bị, từ lúc vào hoàng cung, tất cả đã bắt đầu.
“Ngươi hiện tại chắc không có sức. Chẳng phải sớm đã thấy không đúng sao? Trong cung có trận phong linh ẩn, không ảnh hưởng đến Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn, cũng không làm kinh động hắn nhưng có tác dụng với ngươi.”
Khô Vinh tiếc nuối nói: “Ta không muốn làm thế, nhưng Thần Tôn đã ra lệnh, nếu không có thu hoạch, luôn để giới tu tiên có lợi, chúng ta sẽ bị phạt.”
“Vậy nên, đắc tội rồi.”
Khô Vinh thở dài, đã cuốn Tiết Ninh biến mất tại chỗ.
Đương nhiên Tần Giang Nguyệt muốn ngăn cản nhưng hoàng cung này từ lâu không còn là hoàng cung của nhân gian, hắn đã tiên liệu nhiều sắp đặt của Trường Thánh, cũng không phải không nghĩ tới lễ đăng quang hôm nay có vấn đề, nhưng có lẽ đã đánh giá cao bản thân của Nhân tộc.
Tần Giang Nguyệt nhìn nhánh cây mọc lên từ mặt đất, đó là Na Sâm, anh trai của Xích Mi đến báo thù cho em trai.
Hôm nay tới đây không chỉ một hộ pháp Ma thần.
Nhìn lại xung quanh, những vệ binh vừa rồi còn bị hù chạy tán loạn giờ đều lặng lẽ dừng lại, ngay cả Giang Trạm bị Khô Vinh đẩy đi cũng từ dưới đất khó khăn bò dậy, phủi quần áo, từ từ cười.
Họ trông không hề ngạc nhiên trước những chuyện này.
Càng không quan tâm đến vô số thương vong để tạo hiệu ứng chân thực.
Tần Giang Nguyệt ngẩng đầu, ma khí dày đặc trên bầu trời đêm, kinh thành nhân gian này từ lâu đã bị Ma tộc chiếm lĩnh.
Hoàng đế tô vẽ bình yên là nhân vật không thể thiếu của “bữa tiệc” này.
Nhân vật chính không thể bị bỏ qua.
Giang Trạm dang tay, từ mặt đất bay lên đứng trong gió, nhìn cánh cửa đóng chặt ngoài cung, cười trong trẻo, sau cánh cửa đó là tiếng dân chúng khóc thét.
“Bây giờ họ biết, ai mới là người nên chào đón.” Giang Trạm chậm rãi nói: “Ta cũng không muốn nhưng không còn cách nào. Ta đợi ngày này đã lâu, không muốn vừa lên ngôi đã chết.”
“Ta biết nếu cầu Tiên tôn, Tiên tôn sẽ nói đây là mệnh, bảo ta nhận mệnh, nhưng ta không muốn nhận mệnh nên chỉ có thể nghĩ cách khác.”
“Hôm nay Tiên tôn đã tới, chắc chắn không phải không chuẩn bị, ta nghĩ A Ninh bị đưa đi có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của các người.”
Tiết Ninh bị đưa đi, Tần Giang Nguyệt không thể bình tĩnh như vậy.
Dù hắn đã cố gắng ngăn cản nhưng không thành công, cũng không thấy căng thẳng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-223.html.]
Đây vốn là điều không đúng.
Thậm chí hắn còn có tâm trạng nghe hắn ta nói nhảm, đủ thấy đã có chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên Tiết Ninh vừa bị đưa đi một khắc, đã trở lại đây.
Nàng nhắm mắt, mắt bịt bằng dải vải trắng, vải trắng thấm đầy máu.
Tiết Ninh cầm trong tay Ngọc Cốt Chi Hoa, đứng trên mái hiên đại điện, bước đi nhẹ nhàng, tà áo phất phơ.
“Từ lúc tham gia lễ đăng quang mà thấy mệt, ta đã biết ở đây không ổn. Ngươi chủ động nhắc đến chuyện Yêu giới, tỏ vẻ không biết gì càng làm ta nghi ngờ.”
Lúc đó Tiết Ninh cào vào lòng bàn tay Tần Giang Nguyệt, sự ăn ý của hai người không cần nói nhiều.
Nàng chắc là không nhìn thấy, dựa vào tai phân biệt vị trí, may là tu sĩ có năm giác quan nhạy bén, nàng không bị ảnh hưởng nhiều.
“Hôm nay ta đến đây, vốn là với thân phận người nhà họ Giang, thật lòng chúc mừng ngươi.”
Sau trận chiến Thần Ma, nhân gian luôn phụ thuộc vào giới tu tiên, bất kể Hoàng đế nào cai trị cũng không thay đổi.
Dù Ma thần mạnh mẽ, dân chúng cũng không chịu khuất phục tà ma, vì họ biết nếu khuất phục, cuộc sống sẽ còn khổ hơn hiện tại.
Không ai nghĩ Giang Trạm sẽ thay đổi thái độ.
Hắn ta đã chọn Ma thần thay vì Tần Giang Nguyệt.
Thậm chí không phải lần này mới chọn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Áo trắng Tiết Ninh nhuốm máu, mắt bịt vải trắng, từ xa chính xác “nhìn” vào Giang Trạm.
“Hoàng đế tiền nhiệm rốt cuộc vì sao uống yêu đan? Ngày đó trên đường đến Vô Tranh Tiên Phủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Trạm ngước nhìn Tiết Ninh dù trong tình trạng tồi tệ vẫn như một nữ thần vô song mà thở dài.
Trong tay hắn ta bỗng xuất hiện một đứa trẻ, một đứa trẻ khuyết tật mà Tiết Ninh từng truyền linh khí.
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?” Hắn ta chậm rãi từ trên không trung hạ xuống, đứa trẻ trong tay bị hắn ta bóp cổ, hành động này cuối cùng khiến Tần Giang Nguyệt luôn bình tĩnh không phản ứng lại có phản ứng.
“Ta còn tưởng dù có chuyện gì xảy ra, Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn cũng sẽ không phản ứng.”
Giang Trạm đo kích thước cổ đứa trẻ, đứa trẻ từ khi trở về cung vẫn ở bên hắn ta, dù chỉ là để diễn trò hay làm con bài vẫn do hắn ta đích thân chăm sóc.
Thân thể hắn ta như vậy, nếu không nghĩ cách, thậm chí sống không qua được đứa trẻ khuyết tật này.
Ở bên nhau lâu ngày, đứa trẻ rất thân thiết với hắn ta, cảm nhận được khí tức của hắn ta mà không né tránh, thậm chí còn cọ cọ.
Bên ngoài m.á.u chảy thành sông, trong tã lót tầm nhìn hạn chế, đứa trẻ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù có thấy, nó còn quá nhỏ, không biết những điều này đại diện cho cái gì.
Ngón tay bị làn da mềm mại của đứa trẻ cọ vào, động tác của Giang Trạm cứng lại, cả cánh tay đều không thể động đậy.
“Ta vốn không định làm gì ngươi.” Giang Trạm ôm đứa trẻ bằng một tay, ánh mắt chuyển sang Tiết Ninh: “Dù sao ngươi và ta cũng có chung huyết mạch, nếu không cần thiết, ta không muốn kéo ngươi xuống nước.” Ánh mắt hắn ta dừng lại trên đôi mắt bị bịt kín của nàng: “Sao ngươi phải nhận lấy những tín phù đó? Nếu không nhận sẽ không mù mắt.”
Mắt của Khô Vinh chính là từ những tín phù đó dính vào nàng.
“Phàm nhân thật là nói nhiều.”
Na Sâm cắt ngang lời Giang Trạm, rễ cây tụ tập quanh hắn ta, nâng hắn ta và đứa trẻ lên.
Giang Trạm bị buộc phải dừng cuộc trò chuyện, ánh mắt phức tạp nhìn Tiết Ninh.
Hắn ta hy vọng nhận được từ nàng một chút phản hồi, nhưng giờ đây thậm chí Tiết Ninh không thể nhìn hắn ta.
Nàng nhẹ nhàng chạm chân quay về bên cạnh Tần Giang Nguyệt, Na Sâm cố gắng ngăn cản nhưng bị Tần Giang Nguyệt đánh bại.
Na Sâm muốn báo thù cho em trai, vì vậy giao việc này cho Khô Vinh, hắn ta cũng lãnh nhiệm vụ cùng đến.
Nội viện hoàng cung vốn có kết giới do tu sĩ thiết lập, lần trước Tần Giang Nguyệt đến còn gia cố thêm để bảo vệ Hoàng đế, nhưng Hoàng đế đã phản bội giới tu tiên, kết giới tự nhiên vô dụng.