Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:43
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thần nên theo ý nàng dùng “giới” để lấy một phần hồn phách của hắn ngoài Ma Vực.”

Tần Giang Nguyệt đã từng giao đấu với hộ pháp thứ bảy, biết được phương thức hành động của hắn ta, sau khi được Tiết Ninh “nhắc nhở”, hắn đã tìm kiếm dấu vết của hồn phách bên ngoài Ma Vực, cuối cùng tìm thấy một tia trong Minh giới.

Phân hồn có thể giúp tăng tỷ lệ sống sót của hộ pháp thứ bảy nhưng cũng có nhược điểm, tu luyện hồn thuật sẽ khiến hồn phách d.a.o động, nếu gặp phải hồn phách mạnh hơn, có thể bị đoạt hồn.

“Chàng đoạt hồn của hắn?” Tiết Ninh hiểu ra: “Đây là nguyên thần của chàng?”

Tần Giang Nguyệt khẽ gật đầu, hắn sử dụng hồn phách của hộ pháp thứ bảy để vào Thiên Trọng Môn mà không ai biết, sau đó dùng nguyên thần để thanh trừng hồn phách còn sót lại, giả làm hộ pháp thứ bảy đi lại trong Ma Vực, xung quanh đều có khí tức của hồn tu Minh giới, ngay cả Ma thần cũng khó phát hiện.

“Hơi tốn công sức một chút, kéo dài thời gian mới làm nàng bị thương.”

Kéo dài một chút sao?

Thân thể thật của Tần Giang Nguyệt hiện đang ngồi tĩnh tọa trong Minh giới, xung quanh không có bất kỳ người bảo vệ nào, nếu bị Ma tộc phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nhưng những điều này không cần thiết phải nói cho Tiết Ninh biết.

Đây là cách nhanh nhất hắn có thể nghĩ ra để đến bên nàng.

“Nàng còn bị thương chỗ nào nữa không?”

Tần Giang Nguyệt đã kiểm tra toàn bộ người Tiết Ninh, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào có thể bị thương, vẫn lo lắng có chỗ nào bị sót.

Tiết Ninh có thể phản kháng quá trình kiểm tra này nhưng mặt nàng đỏ bừng, không dám động đậy, vì bị hắn chạm vào đâu, chỗ đó lại tê liệt không chịu nổi.

Tim nàng đập loạn, mặt đỏ bừng như bị sốt cao, hoàn toàn không có sức để động đậy.

“… Chàng đã kiểm tra cả bên trong cổ áo, nếu ta còn chỗ nào bị thương, chàng sẽ không biết sao?”

Tiết Ninh giọng không rõ ràng, lên tiếng trách móc.

Tần Giang Nguyệt nhìn nàng một lúc rồi lại quay đi, ngập ngừng một chút, vẫn giải thích: “Ta lo lắng nàng có vết thương ngầm. Nơi này nguy hiểm, ta không có ý gì khác.”

Tiết Ninh vội vàng gật đầu, nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Ta biết. Chàng đừng chạm nữa, ngứa quá.”

Tần Giang Nguyệt lập tức rút tay lại, ngón tay cuộn lại, vừa rồi tay hắn đặt trên bụng nàng.

Ý định ban đầu là kiểm tra đan điền của nàng.

Nhưng có vẻ như...

Hắn và nàng nhìn nhau một lúc, Tiết Ninh đỏ mặt, nói: “Hắc Nha đã gieo ma chủng vào ta, hiện tại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là khi đó đan điền rất đau.”

Tần Giang Nguyệt nghe vậy, mặt lập tức biến sắc, tay lại đặt lên đan điền của Tiết Ninh, linh lực tràn vào, Tiết Ninh rên lên một tiếng, nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Nàng chịu đựng sức mạnh của hắn, mồ hôi nhanh chóng chảy ra từ trán và cổ, thở dốc nói: “Không, không sao đâu. Chỉ là lúc đó khó chịu một chút. Sau khi thoát thân, ta sẽ dùng Tiểu Quy để từ từ thanh lọc.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Giang Nguyệt dừng lại trên mặt Tiết Ninh, nàng không thể nói thêm lời an ủi nào.

“… Chàng đừng giận.”

Nàng kéo tay hắn: “Ma thần muốn dùng ta để đối phó chàng, sẽ không dễ dàng làm gì ta đâu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lúc đó ta nên trực tiếp xông vào, không để hắn có cơ hội gieo ma chủng.”

Mặt Tần Giang Nguyệt không cải thiện chút nào, dù Tiết Ninh đã giải thích.

“Nàng suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu ma hóa có thể dễ dàng thanh lọc bằng sức mạnh của Thần Quy, trước kia ta đã không phải g.i.ế.c Hoang Vũ.”

Hắn nói một câu trúng điểm yếu khiến Tiết Ninh có chút lo lắng.

Trước đây Tiểu Quy từng đi theo Ách Thần, nếu sức mạnh thanh lọc thực sự có thể hoàn toàn ngăn chặn ma hóa, Tần Giang Nguyệt không cần phải g.i.ế.c Hoang Vũ.

Nhưng khi đó tình huống đã vậy, một bên là Tần Giang Nguyệt vì cứu nàng mà gặp nạn, thắng lợi dự kiến trong nguyên tác bị tình huống bất ngờ làm đảo lộn, một bên là nàng tự chịu chút đau đớn, dù có làm lại lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn mạo hiểm.

Việc gặp Giang Trạm là do nàng.

Nên bất kỳ chuyện gì xảy ra, trách nhiệm chính là của nàng.

Nói vậy nhưng mặt Tiết Ninh vẫn trông rất khó coi.

“Có lẽ Tiểu Quy khi theo Ách Thần không có cùng kỹ năng như bây giờ?” Nàng lẩm bẩm.

Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, ôm ngang nàng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-232.html.]

“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”

Tiết Ninh còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thể phản đối của hắn, nàng đành im lặng.

Nàng cảm thấy nếu lúc này nói đến việc ở lại để tìm điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể sẽ làm hắn càng tức giận hơn.

Tần Giang Nguyệt hiếm khi nổi giận, hắn luôn giữ bình tĩnh, đó là ưu điểm của hắn, đôi khi cũng là nhược điểm.

Tiết Ninh luôn có cách làm hắn tức giận, đó cũng là một khả năng của nàng.

Dù sao cũng đáng sợ.

Cuối cùng Tiết Ninh chọn cách im lặng.

Nếu có cách rời đi thì nên rời đi trước, trước đây nghĩ rằng có thể tìm điểm yếu cũng là do không thể đi được, nếu có thể đi thì tốt hơn.

Cảm giác bị nắm giữ không thoải mái, làm quân cờ đối phó Tần Giang Nguyệt cũng không phải điều gì dễ chịu.

Nhưng số phận trêu ngươi, hôm nay dường như là ngày xui xẻo của Tiết Ninh.

Ma thần sớm không đến muộn không đến, lại đến vào lúc này.

Chiến ý của Tần Giang Nguyệt đã bị Tiết Ninh ôm lấy xoa dịu đi phần nào. Nàng thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi vòng tay hắn. Trong hang đá này ngoài một cái giường ra thì không có gì cả, không có chỗ nào để trốn.

Ngay lúc đó, Trường Thánh sắp bước vào, Tiết Ninh gấp gáp không biết phải làm sao. Tần Giang Nguyệt lập tức trèo lên giường, kéo màn che mỏng xuống, nguyên thần của hắn trở nên cực kỳ mờ nhạt, chỉ cần Ma thần không tiếp xúc gần thì sẽ không phát hiện ra.

Hắn vừa giấu mình xong, Trường Thánh đã bước vào hang đá.

“Đợi lâu rồi à?” Ma thần nhìn Tiết Ninh với khuôn mặt tái nhợt và hơi thở gấp gáp, quét mắt xung quanh hang đá. Tiết Ninh cố gắng kiểm soát không để lộ sự căng thẳng với giường phía sau.

“Ta đã nói sẽ đến gặp ngươi vào buổi tối, dĩ nhiên sẽ giữ lời.” Ma thần cất bước tiến vào, bóng dáng to lớn của hắn ta lập tức bao phủ Tiết Ninh.

... Sao phải nói những lời ám muội thế chứ?

Nếu Tần Giang Nguyệt không có mặt ở đây, Tiết Ninh sẽ chẳng bận tâm, vì Ma thần lúc nào cũng nói mấy câu như vậy. Nhưng vấn đề là Tần Giang Nguyệt đang ở đây.

Khóe miệng Tiết Ninh co giật, muốn phản bác nhưng sợ nói ra sẽ bị nghi ngờ, cuối cùng quyết định im lặng.

Tần Giang Nguyệt đã đối đầu với Ma thần nhiều năm, chắc chắn hiểu rõ tính cách khó chịu của hắn ta, không có vấn đề gì.

Nhưng nhớ lại biểu hiện giận dữ vừa rồi của hắn, Tiết Ninh không chắc chắn lắm.

“Ngươi còn đặc biệt chỉnh trang lại bản thân?” Trường Thánh liếc nhìn Tiết Ninh một lượt: “Sao vậy, đã tưởng tượng trước khi ta đến rồi?”

Tưởng tượng ngươi cái quái gì chứ?!

Ai lại tưởng tượng về ngươi như vậy chứ?!

“Nếu đã mong chờ như vậy thì bắt đầu thôi.” Tiết Ninh cảm thấy rối bời, còn Trường Thánh thì không, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.

“Ta sẽ cởi hết.”

Tiết Ninh: “...”

Rõ ràng là một việc bình thường, sao lại biến thành một cảnh trong tiểu thuyết đen tối thế này!

Tiết Ninh nhắm mắt lại ngay lập tức, chỉ chậm thêm một giây cũng sợ sẽ thấy điều gì đó không nên thấy.

Nói thật, ngay cả như vậy vẫn hơi chậm, trong mơ hồ hình như đã thấy gì đó.

Trường Thánh đáng chết, hắn ta có kinh tởm đến vậy không?!

“Ngươi cút ngay.” Tiết Ninh không chịu nổi nữa, lùi lại nhanh chóng, tay che mắt, chỉ về phía cửa.

Trường Thánh nhìn nàng đầy ẩn ý: “Không phải ngươi muốn xem thân thể của ta sao?”

Giường chiếu lộn xộn do Tiết Ninh lăn lộn trước đó, không có gì đáng ngạc nhiên.

Màn che mỏng cũng không nhìn thấy bóng người, không nghe thấy âm thanh nào nhưng Tiết Ninh biết Tần Giang Nguyệt đang ở đó.

Nàng làm vậy để tìm điểm yếu của Thiên Chiếu Thần Thể.

Hai người họ chắc vẫn có chút ăn ý chứ?

Không thể ngay cả chuyện này cũng hiểu sai chứ?

Loading...