Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:05:55
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Giang Nguyệt nín thở, suy nghĩ cách làm Tiết Ninh ngừng khóc và an lòng, hắn hứa: “Nàng nhất định sẽ hồi phục, ta sẽ luôn ở bên cạnh, không rời một bước.”

“Việc khác ta sẽ không quan tâm nữa, đây là nơi ẩn của Yêu giới, từ nay chúng ta ở đây không gặp ai, nàng muốn làm gì cũng được.”

“Nàng nhất định sẽ hồi phục, không hồi phục cũng không sao.” Tần Giang Nguyệt cúi đầu nhìn Tiết Ninh, trên người toàn bộ chiến ý và sát khí biến mất, chỉ còn sự dịu dàng.

“Ta sẽ bên nàng, hồi phục rất tốt, không hồi phục cũng không sao, ta sẽ giúp nàng kiểm soát, ta sẽ làm thức ăn cho nàng.”

Giọng nói dịu dàng nhưng không phải lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải lời nói dối thiện ý mà là lời hứa trang trọng.

Tu sĩ ngẩng đầu ba thước có thần minh, không dám tùy tiện hứa, hứa rồi phải thực hiện, không thì sẽ bị phản phệ.

Tần Giang Nguyệt vốn là thần minh càng phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói.

Tiết Ninh không vì vậy mà khá hơn, ngược lại càng khóc dữ dội hơn.

Tần Giang Nguyệt lần đầu biết hóa ra nữ nhân khóc lại nhiều nước mắt như vậy, như muốn nhấn chìm hắn, khiến hắn ngạt thở.

Hắn nghĩ không còn cách nào khác.

Hắn cúi đầu, cắn môi nàng, nuốt nước mắt nàng, lật người đè nàng xuống tấm thảm trắng mềm mại.

Tiếng khóc của Tiết Ninh đột ngột dừng lại, mắt mở to, trông nàng rất bối rối.

Tần Giang Nguyệt nghĩ, quả nhiên hành động có sức mạnh hơn lời nói.

Răng nanh sắc bén cắt qua môi Tần Giang Nguyệt, hắn vốn chỉ định hôn nàng để nàng ngừng khóc, mùi m.á.u lan tỏa giữa môi, nhìn thấy ánh mắt mơ màng đau khổ của nàng, Tần Giang Nguyệt quyết định tiếp tục việc này.

Có lẽ là chính hắn muốn.

Có lẽ là vì Tiết Ninh cần.

Dù thế nào, trong nơi chốn không thích hợp, vào thời gian không thích hợp, hắn muốn làm việc này.

Tần Giang Nguyệt hôn Tiết Ninh, một tay vuốt ve mặt nàng, an ủi cảm xúc của nàng, một tay hạ xuống eo, mở nút ngọc của dây lưng.

Âm thanh “cạch” vang lên giữa hơi thở gấp gáp, hắn nhìn thấy ánh mắt Tiết Ninh bừng tỉnh.

Má đỏ bừng, dường như rất ngạc nhiên khi hắn thực sự muốn làm gì đó.

Có gì đáng ngạc nhiên chứ.

Hắn cũng là một nam nhân.

Tần Giang Nguyệt hôn mạnh hơn, Tiết Ninh gần như không thể thở được.

Răng nanh của nàng không tự chủ cắn vào miệng hắn, hắn như không cảm thấy đau đớn, đưa m.á.u vàng đỏ của thần vào miệng nàng.

Thấy nàng nuốt, cảm xúc càng dịu lại, hắn cảm thấy có chút thú vị.

Đây là dấu hiệu nguy hiểm, phải dừng lại.

Tần Giang Nguyệt rời đi, giọng khàn khàn: “Đừng uống quá nhiều m.á.u của ta, sau này phục hồi sẽ khó hơn.”

Gạt bỏ y phục cản trở, tách chân nàng ra, hắn chậm rãi nói: “Không giúp ta chữa trị sao?”

Dù là vết thương khi đấu với Ma thần hay vết cắn của nàng, Tần Giang Nguyệt đều chưa chữa trị.

Hắn đang đợi Tiết Ninh ra tay.

Hắn đang thực hiện tất cả những lời hứa với nàng, Tiết Ninh không chắc mình có thể chữa lành cho hắn không.

Nàng gần như không cảm nhận được mộc linh trong người, chỉ cảm nhận được ma khí vô tận.

Nhưng nàng vẫn quyết định thử.

Cơ thể đột ngột giật lên, Tiết Ninh rên lên, nắm chặt vai Tần Giang Nguyệt, tay cố gắng tụ mộc linh, thần thức lộn xộn chữa lành môi và đầu lưỡi của hắn.

Lưỡi hắn đẹp đẽ, trông rất khỏe mạnh, vết cắn đỏ thắm nổi bật.

Cơ thể Tiết Ninh liên tục đẩy lên, đầu nhanh chóng chạm vào vách đá.

Tần Giang Nguyệt giơ tay chắn giữa vách đá và đầu nàng để nàng không va vào đầu.

Nàng mơ hồ hạ mắt, thấy trán Tần Giang Nguyệt có vài giọt mồ hôi bèn nhẹ nhàng lau đi rồi phát hiện tay mình đang run rẩy.

Nàng cắn môi cố chịu đựng nhưng cuối cùng thất bại, chỉ có thể buông giọng, không kiểm soát được mà hét lên.

Mộc linh nhạt nhòa tụ lại nơi đầu ngón tay, chạm vào môi và đầu lưỡi của Tần Giang Nguyệt, chữa lành hoàn toàn vết thương.

Vẫn còn dùng được.

Đây là điều đáng mừng.

Tiết Ninh lại thấy mình lại thêm chút phá phách.

Nàng làm điều mà trước đây nàng chắc chắn không thể làm.

Nàng ôm chặt Tần Giang Nguyệt, để răng nanh cắn rách môi và lưỡi hắn lần nữa nhưng không hút m.á.u rồi lại chữa lành như ban đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-238.html.]

Lặp lại như vậy, dường như càng cảm nhận rõ ràng mình vẫn là mình, vẫn có thể dùng mộc linh và tu vi của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điều này quá nuông chiều bản thân, không đúng nhưng thế gian có nhiều điều đúng tuyệt đối.

Nàng chấp nhận hành vi gần như “ác” của mình, con người vốn không có thiện ác tuyệt đối, tu sĩ không có, phàm nhân càng không có.

Vì vậy phải tin vào bản thân.

Một số ý nghĩ xấu cũng không nhất định là vì không giữ được phần cuối cùng, thật sự biến thành ma.

Mắt của Tiết Ninh mờ mịt, lên xuống hỗn loạn.

Ma hóa còn có một thay đổi nàng chưa nói, là cơ thể rất cần Tần Giang Nguyệt, cảm giác trở nên rất nhạy bén.

Nhạy bén trong một số trường hợp tương đương với nhạy cảm.

Bắt đầu là Tần Giang Nguyệt, kết thúc lại không do hắn.

Tần Giang Nguyệt không phải người buông thả, hắn giỏi nhẫn nhịn, quen kiểm soát, dù trong chuyện này có chút buông thả nhưng cũng không đến mức vô tội vạ như Tiết Ninh hiện nay.

Lý ra hắn phải là người giữ lý trí, kịp thời dừng lại để sự việc không phát triển khó kiểm soát.

Nhưng hắn không làm gì cả.

Hắn để Tiết Ninh hành hạ, như thể nàng muốn làm gì hắn cũng được.

Thật sự muốn nuốt chửng hắn, hắn cũng không phản kháng.

Đêm khuya, ánh đèn mờ nhạt, trong động chiếu bóng dáng nàng chống người dậy, mái tóc dài che phủ lưng trắng ngần.

Tần Giang Nguyệt giơ tay lại bị đẩy xuống, tín phù vài lần đánh vào kết giới, không tiến vào được chút nào.

Tiểu Quy canh trước kết giới, nhìn ma khí vô biên bên trong mà nuốt nước bọt.

Trước đây nó sợ kiếm tiên đại nghĩa diệt thân g.i.ế.c Tiết Ninh. Bây giờ lại lo Tiết Ninh hồ đồ ăn thịt kiếm tiên mà kiếm tiên không phản kháng.

Cứu mạng với.

Tất cả là lỗi của Ma thần điên khùng.

Trong Ma Vực, tên điên khùng kia không chữa thương, ngồi trên ngai cao, lặng lẽ trong biển máu.

Hắc Nha khó khăn lắm mới sống lại, suýt nữa bị hắn ta g.i.ế.c lần nữa.

... Lại sao vậy cha sống?

Tất nhiên Trường Thánh không giải thích.

Hắn ta nhắm mắt, cảm nhận hơi thở nhấp nhô bên Tiết Ninh, biết nàng đang làm gì.

Lúc đầu cảm nhận rất rõ, sau đó thì mất hẳn.

Điều này không làm hắn ta chuyển biến cảm xúc, ngược lại càng giận dữ.

Hắc Nha lần đầu thấy Ma thần không cam tâm và tức giận thật sự, do dự muốn chạy nhưng câu hỏi tiếp theo của Ma thần làm nàng ta ngớ người.

“...Nam hoan nữ ái.” Trường Thánh chậm rãi hỏi: “Là cảm giác gì?”

Hắc Nha: “...” Nàng ta biết sự kỳ quái của Ma thần từ đâu.

Kỳ quái ở chỗ, cha sống này cả vạn năm không hiểu tình cảm nam nữ, vừa rồi lại tỏ ra muốn mà không được.

Hắc Nha chôn mặt vào lông: “Chuyện này ta không nói được.”

Nàng ta tự sinh sản, không cần giống đực, Thần Tôn thật sự hỏi sai người rồi!

Cuối cùng Trường Thánh vẫn không có câu trả lời.

Cơ thể hắn ta không cho phép hắn ta tiếp tục tiêu hao như vậy.

Những linh đạn của Tiết Ninh đánh trúng một điểm yếu của hắn ta.

Những điểm yếu của hắn ta đều ở chỗ kín đáo, dù không phải là đặc điểm giới tính nhưng những linh đạn của Tiết Ninh như vô tình b.ắ.n lung tung, từ góc độ tấn công đó nên n.g.ự.c và vai bị thương nhiều hơn, vết thương sẽ tập trung hơn.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Trường Thánh nhìn lòng bàn tay mình, nơi này cũng bị một viên linh đạn xuyên qua.

Rất lạ, không nên trúng chỗ này.

Hắn ta phải nhanh chóng sửa chữa điểm yếu này và chuyển nó sang chỗ khác.

Nếu không, Thiên Chiếu Thần Thể sẽ không hoàn hảo.

... Tiết Ninh.

Kết hợp tất cả những điều từ lúc biết người này đến hôm nay, đôi khi hắn ta cảm thấy dường như nàng biết điều gì đó rõ hơn người khác.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể kìm lại được.

Loading...