Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:07
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh gật đầu thật mạnh, lao vào lòng hắn, vừa định tự khen mình thì nghe Tần Giang Nguyệt tiếp tục nói.
“Ta từ khi sinh ra đến nay chưa từng thấy ai có thể tu luyện được sức mạnh thanh tẩy, nghĩ đến là nhờ Thần Quy đi theo nàng mà khai mở kỹ năng thanh tẩy, bản thân nàng cũng có cơ duyên nên có thể sở hữu sức mạnh này, bây giờ nàng tự dùng được, không cần dựa vào Thần Quy nữa, rất tốt.”
Tần Giang Nguyệt nắm tay Tiết Ninh, kéo nàng ngồi dậy, ánh mắt dịu dàng lướt qua đôi mày mắt nàng, giọng nói ấm áp: “Ta biết nàng có thể làm được. Ta chưa từng nghi ngờ nàng sẽ bị ma khí nuốt chửng lý trí, buông bỏ mọi thứ, luôn biết nàng có thể làm được.”
Tiết Ninh bị những lời này và ánh mắt đó làm cho tim bay lên, khóe miệng không giấu được nụ cười nhưng lý trí vẫn biết giữ khiêm tốn một chút.
“Cũng không như chàng nói quá như vậy, có thể không phải do ta có cơ duyên này mà khai mở kỹ năng thanh tẩy cho Tiểu Quy, ngược lại là kỹ năng của nó nhắc nhở ta, giúp ta hợp thành sức mạnh thanh tẩy.”
Tiết Ninh mở lòng bàn tay, tựa vào người hắn, cho hắn xem ánh sáng màu trắng trong lòng bàn tay: “Đây là sức mạnh thanh tẩy phải không? Thật ra ta cũng không hoàn toàn chắc chắn, ta chỉ có thể tụ được chút xíu này, nhưng nó thực sự làm ma khí quanh n.g.ự.c ta tan biến nhiều.”
Tiết Ninh mười ngón đan vào nhau, kết thành một kết ấn đẹp đẽ, không phải là loại pháp quyết nào trong ký ức của Tần Giang Nguyệt, có lẽ là do nàng tự sáng tạo ra để điều động sức mạnh thanh tẩy.
Nàng đẩy nhẹ đoàn ánh sáng trước mặt, phủ lên đôi mắt như phủ lên một tấm lụa trắng khiến Tần Giang Nguyệt nhớ đến ngày nàng ở trong cung điện, mắt bị hộ pháp của Ma thần lấy đi, để không làm hại người khác, nàng không ngần ngại tự làm mù mình.
Lúc đó nàng cũng không nhìn thấy, hắn biết nàng đã có sắp xếp, bên ngoài không hoảng loạn, giữ bình tĩnh khiến mọi người an tâm, tin tưởng.
Nhưng trong lòng hắn có hỗn loạn hay không, chỉ mình hắn biết.
Tiết Ninh mở miệng muốn nói gì đó nhưng môi đã bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Tần Giang Nguyệt hôn nàng thật sâu, giữ chặt gáy nàng kéo về phía mình, Tiết Ninh không chống cự chút nào, hoàn toàn phối hợp, điều này khiến hắn càng khao khát, không thể kiềm chế được.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn hôn mạnh hơn, thân thể mềm mại của nàng dựa vào hắn, hơi thở trở nên khó khăn, giữa môi và răng phát ra âm thanh rời rạc.
Tần Giang Nguyệt đột nhiên đưa tay phong tỏa ngũ cảm của Tiểu Quy không xa đó, Tiểu Quy đứng yên một lúc, xấu hổ quay đi.
Khi Tiết Ninh tỉnh lại, nó rất phấn khích, muốn tiến lại gần, cũng muốn đồng ý rằng Tiết Ninh vốn đã có cơ duyên với sức mạnh thanh tẩy nên đã cho Thần Quy sức mạnh như vậy.
Nói đến sức mạnh của chúng nó hiện tại, không chắc là tự mình khai mở, đó đều là cơ duyên của Tiết Ninh.
Trước đây khi làm tọa kỵ của Ách Thần, sức mạnh có được hoàn toàn khác với cách Tiết Ninh khai mở.
Nó có rất nhiều điều muốn nói với A Ninh nhưng Tiên tôn lại bắt đầu và...
Ngẩng đầu nhìn trời đã tối, Tiểu Quy thực sự cảm thấy không dám gặp A Ninh.
A Ninh đang trong thời khắc quan trọng, nó còn tâm trí để báo nội dung tín phù, rốt cuộc là muốn gì?
Chắc chắn nó không muốn Tiên tôn bỏ rơi A Ninh để ngăn cản tu giới tiến vào Ma Vực, chủ động nói ra là để thử sao?
Kết quả thử, Tiên tôn không rời bỏ A Ninh.
Những lo lắng mơ hồ về thiên hạ trong tiềm thức của nó cũng được làm rõ.
A Ninh rất quan trọng.
Nhưng thân là Thần Quy, nó nghĩ thiên hạ cũng rất quan trọng.
Ngoài ra còn có những cảm xúc khó nói.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, Tiểu Quy ngạc nhiên quay lại, thấy Tiết Ninh mặc váy dài giao lĩnh kim phấn, đứng dưới ánh trăng, cười nhìn nó.
“Thần Quy đại nhân sao vậy, trông buồn bã thế?”
Tiết Ninh ngồi xuống, môi đỏ rực: “Lại đây, ngơ ngác nhìn ta làm gì? Không chúc mừng ta tìm được cách giải trừ ma hóa sao?”
Tiểu Quy đột nhiên thấy mắt cay cay.
Nhưng nó không tiến lại, ngược lại lùi bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-243.html.]
“A Ninh, ta...”
Tiết Ninh ngắt lời nó: “Ta đều biết hết.”
Tiểu Quy mở to mắt ngạc nhiên.
“Mi nói gì với hắn, ta đều nghe thấy, cảm nhận được, chỉ là không thể phân tâm tham gia cuộc đối thoại của hai người.”
Tiểu Quy rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào nhưng đây không có lỗ nào để chui, Tiết Ninh cũng không cần nó xấu hổ như vậy.
“Mi không làm sai.” Tiết Ninh chủ động tiến lên, bế nó lên, vỗ vỏ rùa: “Chuyện quan trọng, mi thực sự nên đảm bảo hắn biết. Nếu ta tỉnh lại thấy những tín phù đó cũng sẽ nói với hắn, quyết định có làm hay không là việc của hắn nhưng nói hay không là việc của chúng ta.”
Tiết Ninh nhẹ nhàng nói: “Lòng người tự có đại nghĩa, mi là thần thú, chắc chắn cũng có đại nghĩa và đạo pháp trong lòng. Thực ra ta nghĩ mi nói với hắn cũng không hoàn toàn vì điều này.”
Tiểu Quy nhắm mắt dưới đôi tay vuốt ve của nàng, rất muốn khóc nhưng là rùa không thể khóc, chỉ có thể run rẩy.
“Ta...” Tiểu Quy thấp giọng nức nở: “Ta thực ra cũng sợ Tiên tôn không biết chuyện này, bỏ lỡ dẫn đến tu giới gặp vấn đề, gây ra xung đột giữa ngài và ngươi, đó dù sao cũng là vô số sinh mạng, các ngươi nếu vì vậy mà bất hòa, rất khó giải quyết. Nên ta nghĩ dù sao ngài ấy biết vẫn tốt hơn...”
Phải rồi.
Có tình thương yêu và lo lắng cho thiên hạ, cũng có cảm thông với Tiết Ninh.
Giữa những người yêu nhau, điều đáng sợ nhất là vì bỏ lỡ hoặc hiểu lầm mà xảy ra xung đột không thể điều hòa, Tiểu Quy luôn theo Tiết Ninh, biết nàng và Tần Giang Nguyệt trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được hôm nay, không muốn họ gặp bất kỳ điều gì xấu.
Nó xấu hổ đối diện Tiết Ninh, cũng sợ nàng không hiểu tâm lý phức tạp của nó.
Không ngờ nàng hiểu hết.
Phải rồi, họ đã kết khế ước thần hồn, thần thú và chủ nhân, làm sao không hiểu lòng nhau cơ chứ?
Tiểu Quy rút vào tay áo Tiết Ninh, không muốn nàng thấy dáng vẻ thất thố của mình.
Dù bình thường cũng rất thất thố rồi.
“A Ninh.”
Nó lẩm bẩm: “Tiên tôn nghĩ sao, sẽ chọn thế nào, ta không rõ. Nhưng nếu có một ngày ta phải chọn giữa ngươi và thiên hạ, ta chắc chắn sẽ chọn thiên hạ.”
Tiết Ninh yên lặng nghe.
“Lời này rất khó nghe nhưng ta biết khi đó ngươi sẽ muốn ta chọn vậy nên ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghe lời ngươi, bảo vệ nhiều người hơn, làm đủ rồi sẽ đi theo ngươi.”
Tiết Ninh không kìm được thở dài.
“Mi đừng nói nữa, chưa đến mức đó mà, nói những lời xui xẻo này làm gì? Nói gì mà đi theo không đi theo, đến lúc đó ta có thể đã tan thành mây khói, mi có đi theo ta cũng không cảm nhận được.” Tiết Ninh vỗ tay áo, đánh nhẹ một cú: “Hơn nữa quyết định như vậy, dù ta thật sẽ làm như thế nhưng trước khi ta nói ra thì mi đã nói trước, ta vẫn thấy không thoải mái. Không ai muốn người thân yêu luôn đặt mình lên trước, hiểu không đồ rùa ngốc?”
“Tất nhiên ta đặt ngươi lên trước rồi!”
Nên sẽ không từ chối quyết định của nàng, dù đau lòng hay khó khăn.
Tiết Ninh im lặng, cảm thấy có phải Tiểu Quy đã nhận ra điều gì rồi không.
Thú vật có trực giác nhạy bén, có thể phản ứng trước động đất lũ lụt, Tiểu Quy là thần thú, đột nhiên nói những lời này, có phải cảm nhận được điều gì rồi không?
Nàng trực tiếp hỏi: “Mi có biết điều gì không?”
Tiểu Quy nói: “Hả? Gì cơ?”
Một dáng vẻ ngốc nghếch không biết gì.
... Có phải nàng quá nhạy cảm rồi không?