Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:06:31
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Miệng Tiết Ninh bỗng khô khan, nhìn hắn nửa ngày không nói nên lời.
Khóe miệng Tần Giang Nguyệt từ từ hiện lên nụ cười, không dừng chủ đề, giúp nàng giải tỏa căng thẳng nhưng cũng không vội thúc giục.
Lâu sau, Tiết Ninh thở gấp, mắt cụp xuống che đi ánh sáng trong mắt, ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn.
“Có chút mất cảm giác, nhưng… phu quân gọi là “lão công”.”
Lão bà, lão công.
Yết hầu Tần Giang Nguyệt chuyển động, sờ đầu nàng nói: “Ta nhớ rồi.”
“… Thứ này không cần nhớ.” Tiết Ninh lại rúc sâu vào lòng hắn hơn.
Nàng ngồi trên đùi hắn, không ngừng rúc vào trong, dưới m.ô.n.g không tránh khỏi chạm vào gì đó.
Tần Giang Nguyệt thở mạnh vài lần, đỡ lấy nàng, chậm rãi nói: “Phải nhớ, lời nàng nói câu nào cũng phải nhớ.”
Hơi thở nóng hổi của Tiết Ninh phà vào hõm vai hắn, khiến Tần Giang Nguyệt nóng đến không ngừng duỗi cổ ra ngoài.
Nàng lộ ra đôi mắt, nhìn hắn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, lén cười khúc khích.
Tiếng cười tưởng chừng kín đáo đó, vì khoảng cách quá gần nên Tần Giang Nguyệt nghe rõ ràng, tai ngứa ngáy.
Hắn ôm chặt nàng hơn, dịu dàng nói: “Hôm nay vui như vậy, ngày mai tiếp tục đi giúp đỡ đi.”
Cơ thể Tiết Ninh cứng đờ, không lập tức trả lời.
“Chỉ là chữa trị thương bệnh, không dính líu gì đến nhân quả, có thể đi, sẽ không cản trở gì, không cần áp lực.”
Sau một lúc Tiết Ninh mới nói: “Nhưng cái gì chàng cũng không quản, ta lại đi giúp, như vậy không tốt.”
Tần Giang Nguyệt nói: “Có gì không tốt? Nàng là nàng, ta là ta, phu thê một thể cũng không có nghĩa là một người thành thân thì không còn hoàn toàn là chính mình.”
“Ta không quản vì những chuyện ta phải quản liên quan lớn, hậu quả khó lường. Nhưng nàng chỉ đi chữa trị thương bệnh, thật sự không có gì, sẽ không ảnh hưởng gì đến ta.”
“Muốn đi thì đi, chỉ cần nàng vui, bảo ta đi cùng cũng được.”
Tiết Ninh nghĩ đến hắn đi chữa trị cho người khác, chắc các đệ tử thương khỏi rồi, tinh thần cũng căng thẳng đến cực độ mà sụp đổ.
“Vậy để ta đi, cũng có thể tiếp tục tu luyện năng lực thanh lọc.” Tiết Ninh đột nhiên nghĩ đến: “Chàng dùng lý do này bảo ta đi, chắc không phải là vì…” Để ta vui sao.
Tần Giang Nguyệt lại không nói thêm lời nào.
Hắn thả hơn mười con ma trong Tiên Các, toàn là những Ma tộc có chút tu vi, không như những Ma tộc thấp kém chỉ biết chạy trốn hoặc tấn công, những Ma tộc này đã có thể nói chuyện.
“Thật không ngờ đời này ta còn có cơ hội đến xem Tiên Phủ đỉnh cao của tu giới. A, quả nhiên người bắt chúng ta là kiếm tiên, chúng ta nên chọn tư thế nào để c.h.ế.t cho thoải mái nhỉ?”
Có linh trí, biết ai bắt họ và ý đồ là gì, những Ma tộc này hoàn toàn không muốn phản kháng.
Không cần thiết, chắc chắn chết, chi bằng chọn tư thế c.h.ế.t cho dễ chịu.
Họ như vậy thật sự không thuận lợi cho Tiết Ninh giải tỏa tà khí tích tụ hôm nay.
Nàng đang đau đầu vì mục tiêu cố định không bằng mục tiêu di động để rèn luyện kỹ thuật đã nghe Tần Giang Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
“Phản kháng đến chết, nếu không sẽ vào kiếm nguyên thần của ta, chịu đủ đau đớn, sống không bằng chết.”
“...”
Mấy con Ma tộc có tu vi vốn tưởng đã thoát khỏi đại chiến Ma Vực, có thể an ổn vài ngày, không ngờ, thật không ngờ.
Các ngươi tu tiên chơi quá nhiều trò rồi!
Đây là bắt họ biết rõ sẽ chết, còn phải làm vật luyện tập?
Ánh mắt định trên túi vải nhỏ của Tiết Ninh, mười mấy con ma chen chúc trong đại sảnh Tiên Các, thực sự có chút chật chội, ma khí không bị kết giới phong tỏa, vẫn phát tán ra ngoài, nhìn từ xa khiến không ít người trong tiên giới lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-254.html.]
Tần Bạch Tiêu luyện kiếm xong là chăm chú nhìn những ma khí đó, hắn ta thực sự không có mặt mũi gặp Tiết Ninh, dù Tiết Ninh không biết nhưng việc hắn ta để Mộ Văn xuống, để nàng ta có được cơ duyên, thật sự không dám đối diện với nàng.
Nhưng hắn ta thực sự muốn biết ma hóa của Tiết Ninh đến mức nào rồi.
Hiện tại ma khí ở Thượng Thủy Tiên Các không phải là ma khí trên người nàng phát tác lại chứ?
Nàng sẽ có chuyện gì không?
Không lâu sau, ma khí tiêu tan không còn, không dấu vết, Tần Bạch Tiêu tỉnh lại, nhận ra mình lại vượt quá giới hạn.
Đó là chị dâu của hắn ta, tốt hay xấu tự có anh trai lo, chắc chắn nàng không có chuyện gì.
Dù có chuyện, với sức mạnh hiện tại của hắn ta cũng không giúp được gì.
Hắn ta vẫn còn quá yếu.
Nếu mạnh mẽ hơn một chút, có phải là có thể hoàn toàn gánh vác cái gọi là nhân quả, để anh trai không phải chịu đựng, có thể thoải mái làm việc của mình mà không bị quấy rầy không.
Lần này ở Vân Quy Phong, tất cả mọi người đều vì lời của Tần Giang Nguyệt mà lo lắng không yên, chỉ có Tần Bạch Tiêu không lo.
Thậm chí hắn ta còn thấy rất vui.
Anh trai không phải chịu đựng nhân quả, cũng không muốn chịu đựng nữa, điều đó có nghĩa là hắn không còn phải ở trong nguy hiểm nữa.
Hắn ta cảm thấy điều đó rất tốt.
Tất cả nguy hiểm và khó khăn cứ để hắn ta gánh chịu.
Dù sao hắn ta cũng cô đơn một mình, không ràng buộc, hắn ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ để anh trai và chị dâu có cuộc sống bình yên, ngay cả lần tới nếu phải để hắn ta và phủ chủ lựa chọn hy sinh bản thân, hắn ta cũng không có lời oán thán.
Đêm khuya, Tần Bạch Tiêu vốn đã kiệt sức lại bừng lên sức mạnh, tiếp tục tu luyện.
Ngày hôm sau, Tiết Ninh lại đến Vân Quy Phong giúp trưởng lão trị thương cho các đệ tử.
Hiện tại nàng đã có chút danh tiếng trong giới tu sĩ, những người nhận được ơn huệ của nàng đều nói về điều tốt của nàng, những người trước đây ít nhiều đã nói không tốt về nàng đều vô cùng hổ thẹn.
Thậm chí Tiết Ninh gặp vài người đến xin lỗi nàng.
Đây không phải là điều xấu, chỉ là có chút đáng tiếc.
Đáng tiếc là Tiết Ninh trước đây không thể nghe những lời này, dù có nghe cũng chẳng bận tâm.
Ở Vân Quy Phong, Tiết Ninh lại thấy Ôn Nhan và Mộ Văn.
Ôn Nhan không rời bỏ chăm sóc Mộ Văn, tình trạng của Mộ Văn không những không tốt lên mà còn trở nên tồi tệ hơn.
Tiết Ninh thông qua năng lực thanh lọc, thấy thần hồn của Mộ Văn rời khỏi cơ thể quá lâu, thể xác sắp không chịu nổi.
Nàng tránh ánh mắt sang hướng khác để chữa trị cho người khác, đợi khi trưởng lão lại đến kiểm tra tình trạng của Mộ Văn, nàng mới như vô ý nói: “Sao ta thấy phản ứng trên người nàng ta giống như bị âm khí quấn thân, đặc biệt như không có hồn phách vậy?”
Trưởng lão nghe xong, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Nhưng trước đó ta kiểm tra linh phủ của nàng ta vài lần, không thấy hồn phách của nàng ta có vấn đề gì.”
Ôn Nhan kinh ngạc nhìn Tiết Ninh, rất ngạc nhiên nàng lại sẵn lòng mở miệng giúp đỡ.
Tiết Ninh nói với Trương Chỉ trên giường: “Ngươi khỏi rồi, có thể đi.”
Hôm nay nhận được sự chăm sóc của nàng chính là Trương Chỉ.
Trương Chỉ mặc đồ đỏ, tóc buộc đuôi ngựa cao và xoăn lớn, thực sự bắt mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Này.” Hắn ta nhẹ giọng, tỏ vẻ khó tin nói: “Ngươi đang làm gì, không phải định lấy đức báo oán chứ? Cơ duyên của nàng ta tự nàng ta tiêu hóa không được, ngươi giúp nàng ta tỉnh lại không khéo nàng ta còn trách ngươi.”
Tiết Ninh nhíu mày: “Ngươi mau đi đi, vừa rồi không phải còn chê ở đây toàn mùi thuốc, không muốn quay lại sao?”
Trương Chỉ lại không vội: “Ngươi rốt cuộc nghĩ gì, không phải thật muốn giúp đỡ chứ?”
Tiết Ninh đứng lên nói: “Không giúp đỡ, ta chỉ nói vài câu thôi, ngươi nhanh đi, chúc ngươi không bao giờ phải quay lại Vân Quy Phong.”
“Thật là lời chúc tốt đẹp, cảm ơn ngươi.”