Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-04-25 22:55:12
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con rắn xanh quấn quanh sừng của nó, trong trận chiến cuối cùng, Tần Bạch Tiêu g.i.ế.c sạch những con rắn xanh khiến mọi người không thể kéo dài thời gian thêm nữa với Ma thần.
Dường như Ma thần rất quan tâm đến những con rắn xanh đó.
Tiết Ninh quyết định, bất kể thế nào cũng phải g.i.ế.c sạch những con rắn xanh đó.
Trường Thánh nói đúng một điều, Tần Giang Nguyệt sắp vào, chỉ nghe câu này Tiết Ninh đã tràn đầy sức mạnh, hoàn toàn tin rằng mình có thể chống đỡ đến khi hắn đến!
Dường như Trường Thánh còn muốn nói gì đó nhưng Tiết Ninh đã lập tức di chuyển đến sau lưng hắn ta, không quan tâm đến việc không tìm ra điểm yếu cuối cùng của Ma thần và không thể sử dụng linh lực, chỉ tập trung đối phó với Xa Bỉ Thi.
Tiểu Quy muốn ra giúp nhưng Tiết Ninh không muốn nó mạo hiểm, bị tổn thương thần hồn để đánh cược.
“Các ngươi quay lại, làm tốt công tác hậu cần, bảo vệ ba quả trứng còn lại!”
Ba quả trứng đó đều đã bị vỡ, nếu không thể nở ra sẽ rất tệ.
Nàng không quan tâm đến việc thiếu một số “bàn tay vàng” mà lo sợ rằng mấy con rùa nhỏ không thể ra đời, như vậy nàng mới thật sự đau lòng.
Dù chỉ là những con rùa bình thường, ít nhất chúng có thể chào đời bình an.
Lúc này nàng vẫn nghĩ đến chúng, trong lòng không hề đắn đo về việc Tiểu Quy yếu hơn Xa Bỉ Thi hay có ham muốn gì không thực tế, điều này khiến ba quả trứng dần có sự thay đổi nhỏ.
Nhưng tất cả mọi người, bao gồm Tiểu Quy đều tập trung vào trận chiến với Xa Bỉ Thi, không nhận ra dấu hiệu này.
Ngọc Cốt Chi Hoa không thể vào kiếm xương, Tiết Ninh chỉ có thể dựa vào pháp lực của mình.
Dưới Thiên Sơn vẫn trắng xóa, nhìn xa chỉ thấy một màu trắng mênh mông, không thấy cây cỏ.
Nhưng dưới lớp tuyết phủ là vô số linh thực tiên thảo.
Tiết Ninh cảm nhận được mộc linh không ngừng đáp lại mình, ánh mắt lướt qua dây leo nhỏ đang ở trong kết giới.
Dây leo Thiên Sơn, ở trong Thiên Sơn dường như có vị trí không thấp.
Khi Tiết Ninh cố gắng cảm ứng mộc linh, Xa Bỉ Thi đã hành động, muốn trực tiếp đạp c.h.ế.t nàng.
Trường Thánh không hề cản trở.
Tiết Ninh cảm thấy mình bị bao phủ trong bóng tối, khi chuẩn bị né tránh, vô số linh thực tiên thảo phá tuyết trồi lên.
Màu trắng, màu trắng vô tận, tất cả cây cỏ trên Thiên Sơn đều trắng, mắt Tiết Ninh hơi đau, nghĩ không đúng lúc về mái tóc trắng của Mộ Không Du.
Thân thể hắn ta là một cây dây leo trông bình thường, dây leo nàng gặp ở Thiên Sơn cũng vậy.
Chỉ có hắn ta là không phải màu trắng.
“A Ninh! Nhìn kìa!”
Theo lời nhắc của Tiểu Quy, cuối cùng Tiết Ninh cũng nhận ra sự thay đổi của ba quả trứng.
Nàng vừa nhanh chóng lùi lại vừa nhặt hết vỏ trứng vỡ trong tay.
“Chúng đã hoàn toàn vỡ, nhưng bên trong không có gì.”
Không có rùa nhỏ nào ra đời nhưng Tiết Ninh cảm nhận được một luồng khí khó tả.
Dường như nàng đột nhiên hiểu ra điều này.
Trước đây Tiểu Quy theo Ách Thần, khi theo nàng, năng lực hoàn toàn khác.
Ách Thần nói khó nghe thì chính là sao chổi, hắn ta có thể làm mọi sinh vật trên thế gian gặp xui xẻo, bị bao phủ bởi vận rủi nên thú cưỡi của hắn ta có thể tăng cường sức mạnh cho hắn ta.
Còn nàng thì sao?
Trong cơ thể Tiết Ninh vốn chỉ có Bạch Quy bổ linh, dù cấp bậc Bạch Quy cao cũng không chịu nổi việc liên tục cung cấp linh lực, vẫn cần nghỉ ngơi.
Giờ Tiết Ninh không cần nó bổ linh nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng cảm thấy mình có một mối liên kết chặt chẽ chưa từng có với thực vật.
Dường như nàng hoàn toàn hòa vào mộc linh, trước đây dù là Nhân tộc có mộc linh căn cũng không thể hoàn toàn được gọi là mộc, nhưng giờ đây nàng nhắm mắt, cơ thể hóa thành một cây đại thụ trắng cao vút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-273.html.]
Trường Thánh luôn đứng nhìn Tiết Ninh giãy giụa trong tuyệt vọng, từ từ nheo mắt lại.
Hắn ta nên là người nhạy cảm nhất với khí tức thần linh, ngoại trừ Tần Giang Nguyệt.
Hắn ta nghĩ rằng ngoài Hóa Kiếm, không ai có thể khiến hắn ta cảm nhận được loại khí tức này nữa.
Dù là Tiết Ninh, dù có thể phi thăng cũng phải bắt đầu từ tiểu tiên, từng bước tu luyện thành Thần.
Từ tiên đến Thần còn một đoạn đường dài, không thua kém gì từ người thành tiên.
Nhưng giờ đây hắn ta thấy thần tích trên người Tiết Ninh.
Dù nàng vẫn chỉ là một tu sĩ, không thực sự thành Thần, chỉ là cảm ngộ được thần tích, nhưng điều này đã rất đặc biệt, vô cùng thiên phú.
Thật kỳ lạ, khi Trường Thánh thấy cảnh này, cảm xúc đầu tiên không phải là cảm giác phiền phức, cũng không phải sự ghét bỏ và chống đối bản năng đối với Thần tộc mà là...
Xa Bỉ Thi quay lại nhìn hắn ta, gầm lên chỉ hắn ta mới hiểu được, hắn ta lại trả lời không liên quan: “Nữ nhân ta để ý, phải lợi hại như vậy.”
Xa Bỉ Thi: “...”
Cây đại thụ trắng cao vút chọc trời, không gian trong kiếm xương rung chuyển dữ dội, kiếm tiên bên ngoài sắp vào được.
Vô số thực vật tuyết trắng trong Thiên Sơn được dây leo nhỏ gọi lên, lại bị Tiết Ninh ảnh hưởng, tụ tập xung quanh nàng, nghe theo lệnh nàng, hàng vạn linh thực tiên thảo tấn công Xa Bỉ Thi, nhắm thẳng vào con rắn xanh quanh sừng nó.
Rắn xanh phun nọc không ngừng bay ra chống đỡ, nhưng một con kiến thì yếu đuối thấp kém, còn một vạn con kiến thì sao?
Mười triệu con kiến thì sao?
Xa Bỉ Thi sinh ra từ Thiên Sơn, những linh thực này cũng vậy.
Nó quen sống ở đây, hàng vạn năm có lẽ là hoành hành, coi mình là vua của Thiên Sơn.
Giờ đây thời thế thay đổi, kiến ăn voi, Xa Bỉ Thi bị vô số dây leo quấn quanh, đ.â.m xuyên tứ chi.
Đây là thần hồn của nó, nếu bị thương, bản thể cũng sẽ không còn gì đáng sợ, Trường Thánh vốn thản nhiên như người ngoài cuộc cuối cùng thay đổi sắc mặt.
Kiếm xương vỡ tan trong khoảnh khắc, điều này đồng nghĩa với không gian phong linh cũng biến mất.
Kiếm quang của Tần Giang Nguyệt thoắt cái lao vào, ma khí của Trường Thánh bao bọc lấy Xa Bỉ Thi bỏ trốn.
Vì phải xác định tình trạng của Tiết Ninh, Tần Giang Nguyệt không có ý định đuổi theo, Trường Thánh cũng biết hắn kiêng dè gì nên bước đi chậm rãi.
Thậm chí hắn ta để lộ hình ảnh của mình trong ma khí.
Máu thịt mơ hồ, y phục rách rưới, không chỉ n.g.ự.c bị lộ, ngay cả gấu áo cũng bẩn thỉu không chịu nổi.
Là giống đực, ý Trường Thánh muốn thể hiện, Tần Giang Nguyệt lập tức hiểu ngay.
Bộ dạng thảm thương nhục nhã của Trường Thánh, bị ép đến tình trạng này, Tiết Ninh đã làm sao, có phải đã thỏa hiệp, hy sinh điều gì, đây là điều Ma thần muốn tạo tâm ma cho Tần Giang Nguyệt.
“Ngươi đến quá muộn, Hóa Kiếm.” Trường Thánh nhẹ nhàng nói trước khi biến mất: “Ta muốn gì đã được rồi, dù có thần thương, chuyến này không lỗ.”
Hắn ta nói mơ hồ, ma khí hoàn toàn biến mất, cảnh Thiên Sơn theo đó sụp đổ, cây tuyết hóa thành Tiết Ninh từ từ biến mất, bản thân nàng với bộ dạng đẫm m.á.u thảm thương từ trên trời rơi xuống, được Tần Giang Nguyệt đón vào lòng.
Tiết Ninh từ từ mở mắt, khó khăn nhận ra người ôm mình.
Nàng giơ tay mệt mỏi lên, chầm chậm chạm vào khuôn mặt hắn, phác họa đường nét khuôn mặt rồi nước mắt rơi xuống.
“Sao giờ chàng mới đến.”
Nàng bộc phát sự ấm ức.
“Chàng không thấy cái tên kia! Xa Bỉ Thi to thế nào! Làm ta sợ c.h.ế.t khiếp!”
Tiết Ninh không tự chủ buột ra lời như thể trút được gánh nặng sau một cơn hiểm nghèo.
Tần Giang Nguyệt lại không thể không trách móc chính mình.
Phải, sao hắn lại đến muộn như vậy?
Hắn thật vô dụng.