Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-04-25 22:55:24
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa trời đất, hỗn độn lan tỏa, sấm chớp đùng đùng, Ma Vực đảo lộn, toàn bộ ma trong Vạn Ma Uyên đồng loạt xuất hiện.
Tần Giang Nguyệt quay đầu cười, ngàn kiếm phát ra, lao thẳng vào Vạn Ma Uyên như ngàn dặm băng phong, đông cứng toàn bộ ma trong Vạn Ma Uyên thành tượng.
“Kết thúc rồi.”
Hắn thở dài, tự nói.
***
Tiết Ninh biết mình đã ngủ hơi lâu nhưng nàng nghĩ Trường Thánh không thể gây rối nhanh như vậy, nàng có ngủ thêm một chút cũng không sao.
Ngủ đến hai ngày một đêm, Tiết Ninh lười biếng ngồi dậy, vén màn lên nhưng không thấy khí tức của Tần Giang Nguyệt.
Hôn khế là một loại khế ước rất thần kỳ, chỉ cần hai người có hôn khế không cách nhau quá xa là có thể cảm nhận được khí tức của đối phương.
Dù không nhờ hôn khế, với tu vi hiện tại của Tiết Ninh cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được Tần Giang Nguyệt.
Tần Giang Nguyệt sẽ không che giấu khí tức trước nàng.
Vậy thì thật sự là không có ở đây.
Đi đâu rồi?
Sau chuyện ở Thiên Sơn, rất khó tưởng tượng Tần Giang Nguyệt lại để nàng một mình.
Gấu áo bị kéo một cái, Tiết Ninh cúi xuống nhìn, thấy Tiểu Quy dùng mai rùa đỡ một cái hộp đưa cho nàng.
Nàng cúi người nhận lấy, hỏi: “Đây là gì? Có thấy Tiên tôn không, hắn đi đâu rồi?”
Tiểu Quy nhìn trời, có chút khó nói, từ từ nói: “Ngươi mở ra xem trước đi.”
Tiết Ninh mở hộp ra xem, bên trong là một cái lược gỗ tử đàn tinh xảo.
“Cho ta?” Tiết Ninh chớp chớp mắt: “Là Tần Giang Nguyệt cho ta sao?”
Đang yên lành cho nàng cái lược làm gì?
Nhưng cũng tốt, nàng đang muốn chải đầu.
Tiết Ninh đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, cả Thượng Thủy Tiên Các đều là chuẩn bị cho Hóa Thanh Diệu Kiếm Tiên Tôn, vốn không có đồ dùng cho nữ tử, tất cả những thứ Tiết Ninh cần dùng đều do Tần Giang Nguyệt tự tay chuẩn bị.
Bàn trang điểm rất đẹp, đặt trong Tiên Các tràn ngập ý niệm thanh tu, có chút hoa lệ không phù hợp nhưng Tiết Ninh thích.
Đặc biệt là những bông hoa khắc trên khung gương, sinh động như thật, dường như còn có thể ngửi thấy hương thơm.
Tiên pháp thật là thần kỳ, đến độ rõ nét của gương cũng hoàn toàn không thua gương thủy ngân, thậm chí còn tốt hơn gương hiện đại, tiên khí bao quanh như đã được thêm hiệu ứng đặc biệt.
Tiết Ninh ngồi xuống, xõa tóc để ngủ cho thoải mái, nàng chỉ mặc áo lót, tay áo dài quần dài màu trắng, đổi lại ở hiện đại, mặc ra ngoài vào mùa hè cũng thấy nóng, nhưng ở đây đã là rất kín đáo rồi.
Tiểu Quy là linh thú, không có những suy nghĩ ngại ngùng, nó nhìn Tiết Ninh dùng lược chải đầu, hồi lâu mới nói: “Có cảm giác gì đặc biệt không?”
Tiết Ninh kỳ quái nhìn nó, cảm nhận một chút rồi nói: “Ừm... chất liệu mát mẻ, chải đầu rất thư giãn.”
Tiểu Quy nhảy lên bàn trang điểm, đôi mắt đậu đầy cảm xúc phức tạp: “Chỉ thế thôi sao? Đây là nửa thân của kiếm tiên, thân thể Thần, chải đầu nên giúp ngươi linh khí đại tăng chứ?”
Động tác của Tiết Ninh đột ngột dừng lại, đột nhiên nhận ra Tần Giang Nguyệt không ở đây là để làm gì.
“Ngươi đoán được rồi chứ?” Tiểu Quy thở dài: “Ta biết chỉ cần ta nói ra, ngươi thông minh nhạy bén như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra Tiên tôn đang làm gì.”
Nhìn Tiết Ninh quay đầu bước đi, Tiểu Quy vội nói: “A Ninh đừng vội, ngươi đã ngủ đến hai ngày một đêm rồi, dù có đi cũng đã xong rồi, vừa rồi ta nhìn thấy mây đen trên trời đã tan, Tiên tôn chắc sẽ về ngay thôi.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tiểu Quy vừa dứt lời, ngoài Tiên Các kiếm quang lóe lên, Tiết Ninh cảm nhận được khí tức của Tần Giang Nguyệt.
Nàng chạy ra, thấy Tần Giang Nguyệt trong bộ bạch y nhuốm máu, ánh mắt thản nhiên.
Khi đối diện với ánh mắt Tiết Ninh, hắn như sống lại, trong mắt và trên mặt đều có sinh khí.
Môi hắn có chút khô, hắn l.i.ế.m môi, nở nụ cười nhạt nhưng đầy dịu dàng: “Thời gian vừa khéo, nàng tỉnh rồi, ta cũng trở về.”
Tần Giang Nguyệt bước lên bậc thang, tay áo rộng che đi thân hình cao ráo nhưng có chút gầy.
Quanh thân hắn linh lực rối loạn, Tiết Ninh cũng cảm nhận được, có thể thấy trận chiến đó khó khăn thế nào.
“Không sao rồi.”
Hắn đến trước mặt Tiết Ninh, niệm chú thanh tẩy mình, ôm chặt nàng.
“Lần này thật sự kết thúc rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-279.html.]
Tiết Ninh ngẩn người, liên tiếp bị kích thích khiến nàng còn chưa hoàn hồn.
Hoặc có thể nói, nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
“... Thật sự kết thúc rồi?” Nàng thì thầm: “Hắn... Ma thần, c.h.ế.t rồi?”
Tần Giang Nguyệt tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ xát, mang theo chút mệt mỏi không muốn bộc lộ với người ngoài: “Chết rồi, Xa Bỉ Thi là lỗ hổng cuối cùng của hắn, Bạch Tiêu và sư tỷ hắn đã chặn g.i.ế.c Xa Bỉ Thi, ta mới thực sự g.i.ế.c được Ma thần.”
Tiết Ninh dựa vào lòng hắn, không nói gì thêm.
Tần Giang Nguyệt nhìn Tiểu Quy đứng yên lặng trong góc, vẫy tay đưa y phục của Tiết Ninh đến, chậm rãi nói: “Đưa nàng đến một nơi, mặc y phục vào.”
Còn phải đi đâu nữa?
Đi đâu?
Tiết Ninh đầy thắc mắc, bị Tần Giang Nguyệt giúp mặc y phục và chải đầu.
Chải đầu vẫn dùng chiếc lược gỗ tử đàn.
“Đúng rồi, mau thu lược này lại.” Cuối cùng Tiết Ninh tỉnh táo lại, giữ lấy tay hắn: “Đây là nửa thân của chàng, chàng bỏ lại mà đi đối phó Ma thần, chàng thật sự không cần mạng nữa sao!”
Tần Giang Nguyệt thấy trong mắt nàng là sự không hài lòng.
Chắc chắn nàng có chút tức giận, động tác có phần thô lỗ.
Tần Giang Nguyệt buộc phải giữ chặt cái lược, lúc này mới thật sự cảm nhận được mình đã sống sót trở về.
Hắn thực sự đã thắng.
Bao nhiêu năm rồi?
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng cũng có kết quả, tất cả đều là thật.
“Chàng làm gì vậy!”
Tiết Ninh kêu lên một tiếng, Tần Giang Nguyệt cúi đầu, thấy mình đã đ.â.m răng lược gỗ sâu vào tay, cơn đau làm hắn càng chắc chắn đây không phải là mơ, thật sự đã kết thúc rồi.
Kẻ thù hàng ngàn năm cuối cùng đã tiêu tan.
Thời kỳ thái bình mà hắn luôn mong muốn cuối cùng đã đến.
Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy trận chiến hôm nay thật đơn giản.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tiết Ninh, hắn lại nghĩ sao có thể đơn giản?
Đây là kết quả của việc Tiết Ninh đã nhiều lần liều mình tại Thiên Sơn và trên suốt con đường này.
“Ta không sao.” Tần Giang Nguyệt đưa lược gỗ cho Tiết Ninh: “Đây là để bảo vệ nàng. Ta rời đi, nàng ở lại đây, dù có Tiểu Quy bảo vệ, ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, chỉ có thế này ta mới an lòng rời đi.”
“Nhưng bây giờ chàng trở về rồi, chàng lấy nó lại đi.” Tiết Ninh nhíu mày từ chối.
“Không cần. Ta để lại trước khi đi, sau này cũng không cần nữa. Ma thần đã chết, Hắc Nha sẽ có các đệ tử tiên môn đi g.i.ế.c khắp nơi, nửa thân tu vi đã đủ để ta g.i.ế.c c.h.ế.t Trường Thánh, sau này cũng hoàn toàn đủ dùng.”
Tần Giang Nguyệt dứt khoát gắn lược gỗ lên tóc Tiết Ninh.
Hôm nay hắn chải cho nàng kiểu tóc Lăng Hư, gắn thêm cái lược gỗ này thật vừa vặn, như một món trang sức đặc biệt chuẩn bị sẵn.
“Rất đẹp. Nàng biết tại sao ta biến nửa thân mình thành lược gỗ không?”
Tần Giang Nguyệt rũ mắt, hẳn là hắn rất mệt, nói là kiệt sức cũng không sai, nhưng khi nói chuyện với nàng, hắn vẫn cố gắng giữ tinh thần, cho nàng cảm giác tôn trọng tuyệt đối.
Tiết Ninh nhìn vào mắt lạnh lẽo của hắn, thấy sự dịu dàng đặc biệt dành cho nàng.
Nàng giơ tay vuốt ve cái lược gỗ trên tóc, thành thật lắc đầu.
“Không biết, tại sao?”
“Vì ta không bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên chải tóc cho nàng.”
“...”
Tiết Ninh không khỏi ngây người.
Từ khi trở thành kiếm tiên, quay lại bên nàng, Tần Giang Nguyệt rất ít khi nhắc đến những chuyện khi còn là Triều Ngưng chân quân.
Có lẽ là sợ nàng nhớ đến những lần từ chối lạnh lùng không tình cảm của hắn mà không ngoảnh đầu lại.
Luôn cảm thấy quá khứ đó đầy đắng cay và buồn bã, đau lòng, mỗi khi chạm vào đều khiến toàn thân mềm nhũn, mắt cay xè.