Hôm nay là Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6, trường mẫu giáo tổ chức hoạt động, phụ huynh của các bé cũng đến tham gia, sau khi vui chơi thì việc dọn dẹp rất phiền phức.
Tiết Ninh bận rộn đến hơn chín giờ tối mới xong việc, cô lên chiếc xe điện không bao giờ bị kẹt xe của mình, đội mũ bảo hiểm và trở về nhà.
Cô cố chọn những con đường rộng rãi, sáng sủa để đi nhưng để về được khu nhà cô ở vẫn phải đi qua một con đường ít người qua lại.
May mà con đường này đèn sáng trưng, cảnh vật xung quanh rõ ràng nên cô không sợ khi đi qua vào ban đêm.
Cô tăng tốc xe, mong muốn nhanh chóng vượt qua con đường này, bỗng cô nhìn thấy bóng dáng một đứa trẻ qua khóe mắt.
Trẻ con? Giờ này?
Cô tự động giảm tốc độ xe, nháy mắt mấy lần, nhận ra không phải ảo giác, thực sự có một đứa trẻ đứng một mình trong con ngõ nhỏ.
Lạ thật, bố mẹ đâu rồi?
Thật vô tâm quá chăng? Theo bản năng nghề nghiệp, Tiết Ninh lái xe đến chỗ đứa trẻ đứng ở góc khuất, nơi ánh đèn không sáng lắm.
Từ xa cô tưởng đó là một bé gái mặc váy trắng, nhưng khi lại gần, cô nhận ra đó là một bé trai, mặc một bộ hán phục màu trắng chất liệu tốt, nhiều lớp, ánh đèn đường rọi xuống khiến bộ trang phục như tự phát sáng.
Tự phát sáng, thật cao cấp.
“Nhóc ơi?”
Tiết Ninh dừng xe, vừa tháo mũ bảo hiểm vừa gọi cậu bé, cậu bé nghe thấy tiếng cô, quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn vào mắt cậu bé, Tiết Ninh sững sờ.
Cậu bé này quá đẹp.
Thực sự đẹp như búp bê, như thể là tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.
Tiết Ninh đã từng gặp rất nhiều trẻ con, những em bé lai xinh đẹp cũng không thiếu nhưng đẹp đến mức này thì lần đầu tiên cô gặp.
Cậu bé mở miệng, giọng nói chậm rãi, có sự ổn định khác thường, khác xa so với độ tuổi của cậu.
Đứa trẻ này nói chuyện rất thành thục.
“Cô nhận ra tôi?”
Tiết Ninh ngẩn người: “Em là học sinh ở trường mẫu giáo của cô à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-285.html.]
Hôm nay họ tổ chức hoạt động mặc hán phục nhưng Tiết Ninh chưa thấy bé trai nào thực sự để tóc dài, búi tóc chuyên nghiệp như vậy, kèm theo chuỗi ngọc bạc, đai lụa, tất cả đều toát lên sự phi thường.
“Sao cô chưa từng gặp em nhỉ?”
Tiết Ninh vỗ trán, có chút khó hiểu.
Một đứa trẻ như thế này, nếu là học sinh của trường cô, không thể nào cô không có ấn tượng.
Cậu bé do dự một lúc, ánh mắt lướt từ đầu Tiết Ninh đến trang phục mát mẻ mùa hè của cô rồi nhanh chóng nhíu mày.
“Em là học sinh mới.”
Im lặng một lúc lâu, cậu bé nói.
Học sinh mới mà cô lại không có chút ấn tượng, tháng này lại có học sinh mới sao?
Tiết Ninh không có cảnh giác nhiều với trẻ con, nơi này cũng không an toàn, không phải chỗ để nói chuyện.
“Bố mẹ em đâu?”
Cô dừng xe, cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai, không phải bẫy mới tiến đến gần cậu bé.
Cậu bé: “Không còn nữa.”
Lần này cậu trả lời rất nhanh, đối diện với ánh mắt bình thản của cậu bé, nghe giọng nói không có chút cảm xúc, Tiết Ninh đột nhiên thấy nghẹn lòng.
“Nhưng em không thể ở đây một mình vào đêm khuya như vậy, nhà em ở đâu, cô đưa em về.”
Tiết Ninh tiến lên bế cậu bé, đỡ m.ô.n.g cậu như cách bế trẻ con, điều này khiến cậu bé trong lòng cô cứng đờ, mặt đỏ lên, cuối cùng cũng có chút trẻ con.
Tiết Ninh cười: “Ôi, còn ngại à? Ban đêm ở đây không sợ, cô bế thì ngại à. Nhà em ở đâu? Nhớ không?”
Cậu bé cúi đầu, giọng nói trầm xuống: “Không nhớ.”
Càng ngày càng giống trẻ con rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh nhìn cậu bé chỉ tầm ba tuổi, im lặng một lúc rồi nói: “Người nhà em không tìm thấy em sẽ lo lắng lắm, cô đưa em đến đồn cảnh sát nhé.”
Cậu bé dừng lại, dường như đang suy nghĩ xem đồn cảnh sát là nơi nào.