Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:14
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bổn tọa đã tìm nhiều ngày, ở phàm thế tìm thấy hắn, giống ngươi, dường như sinh ra đã là Kiếm Cốt.” Mộ Không Du nói: “Ngươi xem kỹ đi, xem bổn tọa có nhìn nhầm không.”
Kiếm Cốt, trên đời này chỉ có một mình Tần Giang Nguyệt, ngay cả em ruột của hắn cũng không phải.
Nhưng người trước mắt này có vẻ là như vậy.
Mộ Không Du thực sự cũng không chắc, vẫn phải nhờ Tần Giang Nguyệt xác nhận.
Bên ngoài Vô Tranh Pháp Các không có nhiều người, chỉ có Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh và Tần Bạch Tiêu, giờ đây lại thêm một người ngoài.
Người đó mặc bộ bạch y tương tự Tần Giang Nguyệt, cũng là kim quan vấn tóc, phong thái lịch thiệp, ngay cả ánh mắt và lông mày cũng có vài phần giống Tần Giang Nguyệt.
Hắn ta dừng lại bên ngoài Pháp Các, cúi đầu chào Mộ Không Du, gọi một tiếng sư tôn, sau đó mới nhìn về phía họ.
Sao hắn ta lại xuất hiện vào lúc này?
Nhớ trong sách gốc, Tần Giang Nguyệt c.h.ế.t đi thì hắn ta mới xuất hiện, cũng không có cảnh Mộ Không Du mời Tần Giang Nguyệt đến xem xét.
Tiết Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Người kia liếc qua Tiết Ninh, ánh mắt dừng lại trên người Tần Giang Nguyệt, kính cẩn gọi một tiếng: “Chân quân Triều Ngưng.”
Tần Giang Nguyệt yên lặng quan sát cảnh tượng này, trên mặt không thấy vẻ bất bình, có vẻ cũng không phản đối yêu cầu của Mộ Không Du.
Nhưng Tiết Ninh chỉ cảm thấy mọi thứ đều kỳ lạ, mọi thứ đều không thoải mái.
“Vãn bối Phù Hành Vu tham kiến chân quân.” Hắn ta cẩn thận cúi người chào hỏi.
Hắn ta cũng không đến một mình, không lâu sau đã có hai người theo lên.
Là Mộ Văn và Ôn Nhan.
Hai chị em đứng cạnh nhau, Ôn Nhan vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu, cố gắng không nhìn Tần Giang Nguyệt.
Mộ Văn thì lạ lùng liếc nhìn Tiết Ninh, khuôn mặt có vẻ không tốt lắm, dường như hơi yếu ớt, khi nhìn thấy ánh mắt đáp trả của Tiết Ninh, nàng ta không nổi giận mà chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Tiếng hừ ấy cũng không còn khinh miệt như trước.
“?” Nàng tiểu thư này đã thay đổi tính cách rồi sao?
Nàng đang suy nghĩ thì Tần Giang Nguyệt đã không cần nàng đỡ nữa, nhìn Phó Hành Vu một lúc, nói với Mộ Không Du trên trời: “Vị sư đệ này thực sự là sinh ra đã là Kiếm Cốt.”
Dưới bộ râu trắng của Mộ Không Du có vẻ như mỉm cười: “Thật vậy sao? Rất tốt.”
Ông ta nói với Phó Hành Vu: “Như vậy đi, ngươi cùng với Giang Nguyệt trở về để hắn dạy dỗ ngươi vài ngày, cũng thử xem kiếm Diệt Ma có thể chấp nhận ngươi không.”
Phó Hành Vu không có lý do từ chối, nhưng cũng không ngay lập tức đi tới, hắn ta quan sát phản ứng của Tần Giang Nguyệt, sau đó phát hiện ra phía bên kia không có bất kỳ phản ứng nào.
“Giang Nguyệt?” Mộ Không Du lại lên tiếng.
Thông thường trong tình huống như thế này, Tần Giang Nguyệt ít khi từ chối ông ta, đó là phong cách hành xử thường thấy của hắn.
Nhưng lúc này trước mặt bao nhiêu người, đuôi mắt vàng lạnh của Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng nhấc lên, nói một cách hòa nhã nhưng lại khiến Mộ Không Du mất mặt.
“Dạy không được, xin phủ chủ mời người khác.”
Tần Giang Nguyệt gật đầu, quay người bước đi.
Mộ Không Du bị Tần Giang Nguyệt làm mất mặt trước mặt bao người, dù cách một bầu trời cũng có thể cảm nhận được sự bất mãn của ông ta.
Nhưng ông ta kiềm chế không để cảm xúc bộc phát.
“Vì sao không thể dạy bảo?” Ông ta lạnh lùng hỏi: “Dạo này thân thể càng tệ hơn? Ngươi đến Pháp Các đi, ta sẽ giúp ngươi chú linh.”
Mộ Không Du là pháp tu, việc ông ta giúp Tần Giang Nguyệt chú linh không làm nặng thêm thương tích của Tần Giang Nguyệt, thực sự có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn, nhưng Tần Giang Nguyệt vẫn từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-72.html.]
Hắn không nói một lời, quay lưng lại với mọi người, tay giơ lên, dưới ánh mắt của Phó Hành Vu gọi kiếm Diệt Ma ra.
Phó Hành Vu thấy kiếm Diệt Ma, trong phút chốc đã lóe lên ánh mắt nóng bỏng.
Trước kia ở nhân giới, hắn ta là một tu sĩ tản mạn, lênh đênh không nơi nương tựa.
Trước khi Mộ Không Du tìm đến hắn ta, hắn ta không biết mình và vị chân quân Triều Ngưng nổi danh khắp thiên hạ, người phàm xây dựng vô số miếu mạo là Kiếm Cốt bẩm sinh.
Hắn biết mình có chút linh lực, nhưng trước kia khi đến Tiên phủ để tuyển nhận đệ tử đã làm qua kiểm tra linh căn, là linh ngũ linh căn hỗn tạp, thậm chí không đủ tư cách làm đệ tử ngoại môn của Vô Tranh Tiên Phủ.
Hắn ta không ngờ rằng sau bao năm, số mệnh cuối cùng đã ưu ái hắn ta.
Kiếm Diệt Ma, đó là bảo kiếm trước kia của kiếm tiên, trước khi Tần Giang Nguyệt chào đời luôn được phong ấn dưới đáy hồ Kính.
Ngày Tần Giang Nguyệt chào đời, ánh sáng đạo màu tía lấp lánh khắp bầu trời, mặt hồ Kính yên ả bỗng dưng sóng to gió lớn, kiếm Diệt Ma phá vỡ rào chắn bay ra, dẫn dắt mọi người tìm đến nơi hắn.
Ban đầu họ cũng rất thận trọng, quan sát đứa trẻ này hai năm, phát hiện quả nhiên linh khí của hắn mạnh mẽ, sinh ra đã là luyện khí cũng không cần bàn, còn vô cùng hợp với kiếm Diệt Ma, chính là do Tần Giang Nguyệt mà có câu nói bẩm sinh Kiếm Cốt.
Về bản chất của Kiếm Cốt thật sự là như thế nào, cũng không có ai thực sự thấy được.
Tần Giang Nguyệt là người sở hữu Kiếm Cốt, Mộ Không Du muốn hắn đến đánh giá xem Phó Hành Vu có thể sử dụng nó hay không cũng không có gì là quá đáng.
Kiếm Diệt Ma bùng nổ ra ý kiếm cường đại, Tiết Ninh đứng cạnh Tần Giang Nguyệt, rất gần nó nhưng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại những người khác, ngoại trừ Tần Bạch Tiêu đều bị đau nhói mắt, không thể kiểm soát mà bước nhanh lùi lại.
Qua bầu trời, Mộ Không Du lặng lẽ nhìn tất cả, đã hiểu ý của Tần Giang Nguyệt.
“Kiếm Diệt Ma sẽ không chấp nhận hắn.”
Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng động một cái ngón tay, kiếm Diệt Ma bay đến bên cạnh Tần Bạch Tiêu.
“Bạch Tiêu, cầm kiếm.”
Tần Bạch Tiêu ngẩn ngơ, cánh tay cứng đờ, dưới ánh mắt của huynh trưởng từ từ nâng tay lên.
Lưỡi kiếm Diệt Ma rung động, một lúc sau được hắn ta nắm trong tay.
Ý kiếm ngay lập tức dừng lại, mọi áp lực đều biến mất, dường như Tần Bạch Tiêu đã thuần phục được nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Ninh thấy vẻ mặt thất vọng của Mộ Không Du, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng chưa kịp hân hoan thì đã nhận ra khí tức bên cạnh không ổn.
Nàng đã ở bên Tần Giang Nguyệt không phải thời gian ngắn, lập tức hiểu rằng hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Kiếm Diệt Ma đã nhận Bạch Tiêu, sẽ không còn chấp nhận người khác nữa. Phủ chủ hoàn toàn có thể nuôi dưỡng vị đệ tử Kiếm Cốt bẩm sinh này, chỉ là pháp thuật của ta thực sự không thể dạy cho hắn, chỉ có thể truyền cho đệ đệ của ta.”
Tần Bạch Tiêu là em trai ruột của Tần Giang Nguyệt.
Đến lúc này hắn vẫn đang cố gắng, trước mặt Mộ Không Du vẫn đang kiếm lợi thế cho Tần Bạch Tiêu.
Tần Bạch Tiêu cầm kiếm Diệt Ma, hắn ta biết rõ hơn ai hết, mình chưa hề thuần phục được nó.
Là huynh trưởng.
Là huynh trưởng đã khiến kiếm Diệt Ma trở nên dịu dàng trong tay mình.
Tần Bạch Tiêu hiểu rõ lý do huynh trưởng làm như vậy, mắt đỏ hoe nhìn hắn ra hiệu cho Tiết Ninh đỡ hắn rời đi, hắn ta bước theo vài bước, lại nắm kiếm dừng lại.
Hắn ta quay người, vung kiếm lên, nói với Phó Hành Vu: “Tới đánh một trận đi..”
Hắn ta không thể lãng phí công sức huynh trưởng.
Huynh ấy vì tương lai của hắn ta, hắn ta cũng muốn để huynh ấy yên tâm.
Phó Hành Vu khẽ nhíu mày, ánh mắt ấy thực sự có vài phần giống huynh trưởng của hắn.
Vài phần giống ấy khiến Tần Bạch Tiêu càng thêm ghét bỏ.