Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:21
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bàn tay trắng ngần của nàng đưa chén canh, trên mái tóc được hắn chải thành hai búi đính cây trâm con bướm màu bạc có tua rua ngọc châu, ánh nắng rực rỡ bao phủ lấy họ, vần hào quang màu vàng làm hắn chói mắt đến mức không mở nổi.
Có lẽ nàng vẫn còn thích hắn một chút.
Vậy nên ngay cả khi cuối cùng nàng chọn không thích hắn cũng không sao cả.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân có tâm sự nặng nề của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh không thể không hỏi một câu.
Hắn cúi đầu từ tốn uống canh, việc ăn uống này, hắn làm như thể là tiên nhân vậy.
“Không có gì.” Hắn từ từ nói: “Ngươi muốn dùng cành hoa làm pháp khí cũng được, ta sẽ giúp ngươi rèn luyện thêm, nếu không sau này khi tu lực của ngươi mạnh hơn, nó sẽ không chịu nổi linh lực của ngươi, sẽ vỡ.”
Nói cũng đúng, sao một cành hoa bình thường có thể chịu đựng được linh lực cường đại được?
Bây giờ tu luyện khí còn ổn, sau này e là không được.
Tiết Ninh nghĩ điều này cũng không phiền phức, bèn đồng ý: “Vậy chúng ta cứ ở đây đi.”
Tần Giang Nguyệt cầm cành hoa, sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng: “Cái gì?”
Tiết Ninh trình bày kế hoạch mà nàng đã chuẩn bị từ trước: “Ta cũng không muốn mãi ở sau núi, dù sao đệ đệ của ngươi cũng không đến nữa, chúng ta cứ ở đây mãi được không? Ta thuận tiện tu luyện, ngươi cũng có thể làm việc của mình.”
Nàng ngồi xếp bằng đối diện với hắn, tuy hai người cùng một tư thế, nhưng phần thân trên của nàng lười biếng đến mức dựa người và hai tay chống lên mặt, dáng vẻ sao mà lỏng lẻo và tự nhiên đến thế.
Nếu là người khác, có lẽ Tần Giang Nguyệt đã chỉnh đốn tư thế ngồi của họ, nhưng đối với nàng, nàng làm gì cũng được.
“Sau núi có cây leo che khuất ánh mặt trời, gần đây ta quan sát kỹ, cả Vô Tranh Tiên Phủ chỉ có nơi này không có những cây leo phiền phức đó.”
Tần Giang Nguyệt lập tức suy nghĩ gì đó, không biết đã nghĩ tới điều gì, không từ chối ngay lập tức.
Tiết Ninh bèn thêm sức: “Nơi này phong cảnh cũng đẹp, chắc chắn thoải mái hơn ngươi hàng ngày ở sau núi nhìn mặt trời lặn, ngươi thích yên tĩnh, đây rất yên tĩnh đấy, người trong Tiên phủ có thể vào đây cũng đếm trên đầu ngón tay.”
Lời nàng nói đều có lý.
Nhưng Tần Giang Nguyệt nhìn vào mặt nàng, ánh mắt lấp lánh tiết lộ mục đích thực sự của nàng chắc chắn không phải như vậy.
“Được.”
Hắn nên từ chối.
Điều này rất nguy hiểm.
Dấu hiệu cảnh báo đã kích hoạt sự cảnh giác trong hắn, trái tim hắn căng thẳng, nhưng môi hắn không nghe theo mình, dù biết nàng có mục đích khác vẫn không chút do dự mà đồng ý.
Tiết Ninh vui mừng đứng dậy, vòng tay cúi đầu hành lễ với hắn: “Cảm ơn đã giúp ta luyện pháp khí, có cần thêm vật liệu gì không? Ta sẽ đi tìm giúp ngươi.”
Nàng có thể tìm được gì?
Cũng không cần thêm gì cả.
Thậm chí cả lò luyện khí cũng không cần dùng đến.
“Ta đây có đủ, ngươi cứ tu luyện của ngươi đi, vài ngày nữa ta sẽ làm xong pháp khí cho ngươi.”
Tiết Ninh không nghi ngờ gì, đồng ý xong xoay người đi tu luyện, quả thật là không lưu luyến gì hắn.
Tần Giang Nguyệt vô ý chạm vào khuôn mặt mình.
Khuôn mặt vẫn thế, dù tái nhợt đi một chút, phong độ vẫn không kém khi xưa.
Nhưng nàng thật sự không còn hứng thú gì nữa.
Chuyện mê muội vì sắc đẹp quả thực sẽ không bao giờ xảy ra nữa như lời nàng đã hứa.
Việc mình đã từng khao khát, tại sao lại bắt đầu cảm thấy bi thương?
Tần Giang Nguyệt nhìn Tiết Ninh một lần nữa nhập định, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tiểu Quy lén lút trở lại.
Hắn nắm cành hoa trên tay, đưa tay lên môi làm dấu “suỵt”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-75.html.]
Tiểu Quy toát mồ hôi lạnh, dù hành động của chân quân vừa đẹp trai vừa dịu dàng, nhưng nó cảm thấy như lông tơ dựng đứng - nếu nó có lông tơ.
Nhìn Tiểu Quy ngoan ngoãn rút đầu vào mai, Tần Giang Nguyệt nhíu mắt nhìn về phía mặt trời rực rỡ, nghĩ bụng, đây là một thời điểm tốt.
Tiết Ninh nhập định, không ai làm phiền, Tần Giang Nguyệt đặt cành hoa sang một bên rồi lấy ra khúc xương ngọc đang phát ra ánh sáng hào quang.
Ngực vẫn còn đau, hắn nhẫn nhịn cơn ho, từ từ nặn xương ngọc thành hình dạng đã được cải tạo của cành hoa.
Nhưng để biến nó thành kết cấu và hoa văn của cành hoa, đối với hắn không có linh lực thì vẫn quá khó.
Tần Giang Nguyệt nhìn bàn tay tái nhợt không lực của mình, cuộn tay nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lấy vài bông hoa bên cạnh, dựa theo hình dạng của chúng, dùng d.a.o nhỏ khắc vài bông hoa lên xương ngọc.
Như vậy cũng coi như là điểm đặc trưng của cành hoa.
Làm xong những điều này, Tần Giang Nguyệt nâng xương ngọc lên, chiếu ánh nắng nhìn xem, n.g.ự.c trống rỗng lạnh lẽo.
Không thể giao cho nàng quá nhanh, nếu không nàng sẽ nghi ngờ, vẫn là vài ngày sau hãy đưa đi.
Cất xương ngọc lại, sau đó nhìn cành hoa bên cạnh, Tần Giang Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy, chăm chú nhìn hồi lâu, thu vào trong linh phủ đầy vết thương của mình.
Sau chuyện của Phó Hành Vu, Mộ Không Du không muốn có bất kỳ liên lạc gì với Tần Giang Nguyệt nữa, nhưng hắn đã sắp chết, lại mấy ngày không trở về sau núi, ông ta cần phải xác nhận xem hắn đang làm gì.
Cả Tiên phủ không có dấu vết của hắn, chỉ còn một nơi duy nhất.
Mộ Không Du đến bên ngoài hồ Kính, đi qua hàng rào, thấy hai người đang hòa thuận ở bên nhau.
Ngay khi Mộ Không Du đến, Tần Giang Nguyệt cảm nhận được ngay lập tức nhưng hắn không có bất kỳ biểu hiện gì.
Mộ Không Du không lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn, trên mặt toàn vẻ không tán thành việc Tần Giang Nguyệt lại để Tiết Ninh ở đây tu luyện.
Thậm chí ông ta cảm thấy Tiết Ninh đã làm ô uế mảnh đất của hồ Kính này.
Đây là bảo vật của giới tu luyện.
Nhưng dù sao Tần Giang Nguyệt cũng là “kiếm tiên tái thế”.
Dù hiện tại xem ra tái thế này cũng không có gì ghê gớm, thậm chí còn không chắc là thật, cuối cùng vẫn không tránh khỏi một cái chết, nhưng cũng không thể phủ nhận những công trạng của hắn trước đây.
Mộ Không Du cẩn thận quan sát cách hai người này đối đãi với nhau, rõ ràng cách một hồ nước, ngồi ở hai bên, nhưng ông ta có thể cảm nhận được Tần Giang Nguyệt bỏ qua sự hiện diện của mình với thái độ cảnh giác.
Cảnh giác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì Tiết Ninh?
Thật buồn cười.
Trong ấn tượng của Mộ Không Du, Tần Giang Nguyệt là một người rất dễ sử dụng.
Dễ sử dụng đến mức nào?
Miễn là việc giao cho hắn, hắn luôn hoàn thành một cách gọn gàng đẹp đẽ, mọi vấn đề khó khăn đều được giải quyết một cách hoàn hảo.
Thậm chí hắn không có chút tâm tư nào, hơn một trăm năm qua ngày đêm đều vì Tiên phủ, vì tương lai của giới tu luyện và nhân gian mà hiến dâng bản thân.
Dù việc nuôi dưỡng em trai mình cũng có thể được coi là có tư tâm, nhưng ngày đó Mộ Không Du cũng nhìn thấy trận đấu giữa Phó Hành Vu và Tần Bạch Tiêu, Tần Bạch Tiêu quả thật có tài năng, dù không có Kiếm Cốt bẩm sinh nhưng vẫn là nhân tài đáng để đào tạo, vì vậy điều này cũng không hoàn toàn là tư tâm, hắn vẫn đang nghĩ cho tương lai của giới tu luyện và Tiên phủ.
Tiết Ninh thì hoàn toàn là tư tâm của hắn.
Tư tâm trăm phần trăm.
Hắn đang làm loạn mà thôi.
Nếu như trước đây, Mộ Không Du tuyệt đối không cho phép ai làm lung lay Tần Giang Nguyệt, nhưng Tần Giang Nguyệt sắp c.h.ế.t rồi, quan sát từ xa tình trạng của hắn, chỉ còn năm ngày, hắn chỉ còn có năm ngày nữa mà thôi.
Thôi thì.
Kẻ sắp chết, cứ để hắn có một lần tư tâm vậy.
Mộ Không Du để ý đến nơi này, cũng có người khác đang quan tâm đến nơi này.
Đó chính là Phó Hành Vu, người mới vào Tiên phủ không lâu.