Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:33
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mắn thay Tần Giang Nguyệt là người không làm khó người khác.
Hắn chủ động đề cập đến chuyện chấm dứt, lời nói giải trừ hôn ước đã đến miệng, nhưng lại thay đổi.
“Điều ta ghét nhất và mệt mỏi nhất trong đời chính là luôn phải bị ép làm điều này nhiều lần.”
Tiết Ninh ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn hỏi một câu hoàn toàn trái ngược với dự đoán của nàng bằng giọng nói khàn đặc và tuyệt vọng.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, buồn bã nói: “Đừng hủy hôn, được không?”
Nàng đứng ngây tại chỗ, không thể tin được nhìn hắn.
Người luôn hy sinh vì người khác, trong giây phút trước khi chết, lần đầu tiên ích kỷ.
“Trong khi ta còn sống, đừng hủy hôn, cưới ta, làm góa phụ của ta, suốt đời này giữ góa cho ta, tới ngày nàng cũng sẽ chết, sau đó chôn cùng ta, được không?”
Tiết Ninh gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Nàng ngây ngốc hỏi lại một lần: “Ngươi nói gì?”
Hỏi xong mới nhận ra mình đã nói gì, vội vàng nói: “Không, không cần lặp lại nữa, ta đã nghe thấy rồi.”
Sau khi nói xong, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, dường như Tiết Ninh có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình và hơi thở của Tần Giang Nguyệt đã gần như không còn.
Hắn yên lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Một giây, hai giây, ba giây rồi hắn nhắm mắt lại.
Hắn cho mình ba hơi thở để ích kỷ.
Và nhận được câu trả lời mà hắn đã dự đoán.
“Đưa tay cho ta.”
Giọng nói của hắn rất thấp, Tiết Ninh vẫn còn mơ màng, làm theo lời hắn theo bản năng, nhưng khi tỉnh táo lại, nàng run lên, mặt tái nhợt muốn rút tay lại.
Tần Giang Nguyệt từ từ nắm lấy, thấp giọng nói: “Đừng sợ, không phải để kết hôn với nàng.”
“…” Khuôn mặt Tiết Ninh càng trắng bệch, mắt cũng đỏ lên.
“Là để giải trừ hôn ước đã định giữa chúng ta.”
Tần Giang Nguyệt gắng gượng giải thích, quanh thân phát ra ánh sáng bạc nhạt, điều này cho thấy cuộc đời hắn đã bắt đầu tan rã.
Nhưng Tiết Ninh không hiểu, nàng không phải dân bản địa, sao biết điều này đại diện cho cái gì.
Nàng gần như có chút ngượng ngùng nhìn Tần Giang Nguyệt dùng chút sức lực cuối cùng để giải trừ hôn ước giữa hai người.
Khoảnh khắc hôn ước bị giải trừ, Tiết Ninh cảm thấy nhẹ nhõm trong chốc lát, nhưng rồi lại căng thẳng trở lại vì Tần Giang Nguyệt ngã xuống.
“Sư huynh…”
Nàng lẩm bẩm mở miệng, Tần Giang Nguyệt mở mắt nhìn nàng và nói: “Hãy gọi tên ta.”
“…”
“Lần cuối cùng, hãy gọi cho ta nghe.”
Đôi mắt Tiết Ninh nóng rực, viền mắt đỏ hoe, dường như sắp khóc.
Tần Giang Nguyệt không thể giơ tay lên, không thể giúp nàng lau nước mắt, vì thế hắn nói: “Đừng khóc. Đừng vì ta mà rơi lệ. Nếu không thể đáp ứng yêu cầu trước đó của ta, ít nhất hãy đáp ứng yêu cầu hiện tại của ta.”
“Bất cứ khi nào, trước khi ta c.h.ế.t hoặc sau khi ta chết, nếu nàng vẫn có thể thỉnh thoảng nhớ đến ta, đừng vì ta mà rơi lệ.”
“Ta không muốn nhìn thấy điều đó.”
Tiết Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nước mắt sắp trào ra khỏi mắt, nghe hắn nói như vậy lại ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn chặn nó trở lại.
“Đừng tự trách, nàng làm đúng rồi.”
Tần Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ánh sáng bạc quanh thân càng thêm rực rỡ, n.g.ự.c hắn trống rỗng, người dần nhợt nhạt.
Có vẻ như sắp c.h.ế.t một cách xấu xí.
Người chưa bao giờ quan tâm đến ngoại hình bỗng nhiên cũng bận tâm đến những điều này.
“Hãy rời khỏi đây, để ta ở một mình.”
Cảnh tiên nhân lụi bại thực sự là một bức tranh xấu xí, nếu bị Tiết Ninh nhìn thấy, e rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Hắn không muốn khi nàng nhớ hắn lại là bộ dạng thảm thiết như vậy.
Tiết Ninh không muốn đi, Tần Giang Nguyệt lại yêu cầu một lần nữa: “Đi đi thôi, đừng quay đầu, cứ thẳng tiến về phía trước. Lời chào tạm biệt, ta sẽ không nói với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-81.html.]
Những ngày ngắn ngủi trước khi c.h.ế.t bên cạnh nàng, coi như là lời chào tạm biệt với nàng.
Nước mắt Tiết Ninh lại suýt chút nữa rơi xuống, nghĩ đến yêu cầu của hắn, nàng nhanh chóng giơ tay lau đi vệt nước.
“Nhưng một mình ngươi, một mình ngươi…”
Thật cô đơn khi một mình rời đi.
“Mỗi người khi sinh ra đều là một mình, khi rời đi ta cũng muốn một mình.”
Tiết Ninh chôn mặt vào n.g.ự.c hắn.
Nàng không thể đáp ứng yêu cầu đó của hắn.
Phải thừa nhận rằng, một người như Tần Giang Nguyệt không ai là không thích.
Nhưng nàng luôn giữ vững trái tim mình, không hoàn toàn đặt vào một người chắc chắn sẽ chết.
Tương lai của nàng còn dài, những tình cảm này hiện tại thực sự không thể khiến nàng đưa ra những lời hứa như thế.
Chết rồi chôn cùng hắn… Cả đời ở góa vì hắn, lời hứa này quá nặng nề.
Nàng không biết trong tương lai mình có gặp được người mình thích hơn hay không, cuộc đời của một tu sĩ thật sự quá dài, nàng không có tự tin đảm bảo làm được.
Nàng cũng không muốn sống cuộc đời như một người góa phụ, nàng muốn là chính mình.
Cuối cùng có cơ hội được tái sinh, nàng muốn làm lại tất cả những điều nuối tiếc trước khi chết.
“Xin lỗi.”
Nàng chỉ có thể xin lỗi.
Điều Tần Giang Nguyệt không muốn nghe nhất chính là lời xin lỗi của nàng.
“Nàng đi đi.”
Hắn dùng sức lực cuối cùng đẩy nàng ra, Tiết Ninh nhìn khuôn mặt kiên quyết của hắn, ánh mắt đó khiến nàng không dám và cũng không thể từ chối.
Nàng đứng dậy, áo quần lôi thôi, tóc tai rối bời.
Cả hai người vẫn còn dính nước hồ Kính, dấu vết nước trượt dài trên má nàng, nàng tự nhủ đó là nước hồ, không phải nước mắt.
Tiết Ninh lặp lại một lần nữa.
Tần Giang Nguyệt bảo nàng đi, mà nàng thực sự không thể ở lại nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi hắn chết, không còn sự bảo vệ này, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Vô Tranh Tiên Phủ.
Với thái độ ghét bỏ của mọi người trong Tiên phủ đối với bản thân nàng, nếu họ biết Tần Giang Nguyệt giải trừ hôn ước với nàng ngay trước khi chết, họ có thể nghi ngờ nàng đã ép buộc hắn làm việc này ngay khi hắn sắp chết, và họ sẽ càng ghét nàng hơn.
Nghĩ lại mà xem, ngay cả nữ chính vì Tần Giang Nguyệt gặp chuyện còn bị người ta xa lánh huống chi là nàng, một người không có quyền lực gì càng không thể lơ là.
Nàng phải tận dụng lúc mọi người chưa phản ứng kịp, mau chóng biến mất khỏi thế giới này, để họ không thể tìm thấy nàng nữa.
Khi mọi thứ đã lắng xuống, có lẽ không ai sẽ nhớ đến nàng nữa.
Nếu như cuối cùng nữ chính không thể ở lại sau núi, điều đó cho thấy cốt truyện không phải hoàn toàn không thể thay đổi, có lẽ nàng không cần phải c.h.ế.t thảm như vậy.
Dù sao… nàng cần phải mau chóng đi thôi.
Nàng phải đi.
Tiết Ninh cắn môi, nhìn Tần Giang Nguyệt lần cuối, hắn nằm đó, yên lặng, cô đơn.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt yếu ớt, bông trắng bao quanh hắn, quanh thân hắn tỏa ra ánh sáng bạc nhạt, không còn thấy sự nhấp nhô của lồng n.g.ự.c nữa.
Tiết Ninh, nàng phải đi rồi.
Nàng mau đi thôi!
Chân nặng như đổ chì, nàng không thể cử động, cho đến khi váy áo bị cái gì đó cắn, nàng mơ hồ nhìn xuống, là Tiểu Quy.
“A Ninh, phải đi thôi! Người ta đến rồi!”
Tiết Ninh mơ màng không di chuyển, Tiểu Quy cũng hiểu hoàn cảnh của nàng, không chờ đợi nữa, quyết định cõng nàng chạy.
Cảnh vật xung quanh liên tục lùi lại, gió thổi làm khô quần áo trên người nàng, mái tóc rối bời bay lượn dần làm mờ tầm nhìn của nàng.
Tần Giang Nguyệt cảm nhận được hơi thở của nàng dần xa rồi hoàn toàn biến mất.
Hắn từ từ giơ tay, vất vả lấy ra một nhánh hoa trong lòng, đó là thứ duy nhất Tiết Ninh để lại cho hắn.
Nói ra thật buồn cười, thứ đó là hắn đưa cho nàng, nhưng lại lén giữ lại.
Hắn nằm giữa đống bông, cảm thấy nơi nàng chọn làm chốn an nghỉ cuối cùng cho hắn rất tốt.