Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:02:06
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Ninh lại gọi thêm một ly trà, lá trà trong ly không tính là quý, uống không ngon bằng trà được bán ở siêu thị trước khi xuyên sách, và càng không thể so sánh với trà uống ở Tiên phủ, nhưng Tiết Ninh vẫn nghiêm túc uống hết.

Nàng không bao giờ nghĩ mình là người tốt, dù nàng c.h.ế.t vì cứu người.

Nàng cảm thấy mình không thể làm nữ chính trong sách, có lẽ vì đôi khi nàng thực sự quá bình tĩnh và quá lý trí.

Ôn Nhan bị Tần Giang Nguyệt đẩy ra phía sau núi theo cách đó, sau khi hắn qua đời, nàng ta vẫn có can đảm lựa chọn như trong sách gốc.

Có lẽ nàng thực sự không thể hiểu được tình cảm mà Ôn Nhan phát sinh với Tần Giang Nguyệt sau hàng trăm năm sống chung từ lúc mới bước chân vào con đường tu luyện là nặng nề đến nhường nào.

Chỉ e rằng Tần Bạch Tiêu không dễ chịu lắm đâu.

Người mà hắn ta yêu thương đã trở thành chị dâu, người mà anh trai hắn ta nhờ cậy phải chăm sóc cẩn thận cuối cùng lại thành người đã khuất...

Tiết Ninh lấy ra ngọc bội Tần Bạch Tiêu tặng, nhẹ nhàng vuốt ve trong tay, cảm giác mát lạnh, trên đó khắc một chữ “Tiêu” với nét chữ rồng bay phượng múa, mang theo vẻ kiêu ngạo như Tần Bạch Tiêu.

Quả thực là vật của hắn ta.

Có nên liên lạc với hắn ta, lén nói một tiếng là nàng vẫn ổn không?

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị Tiết Ninh loại bỏ.

Nếu không có sự cố với Ma thần thì còn được, nhưng có sự cố đó, với tư cách là nam chính thường xuyên phải đối mặt với Ma thần, nếu bị phát hiện ra nàng đang ở đâu thì sao?

Ma thần thật sự quá nhàm chán, từ trong sách gốc đã thấy, bởi vì quá chán nản nên mới đi khắp nơi gây chuyện, lại không giải quyết hết kẻ địch, để lại biết bao nguy hiểm không lường.

Khi c.h.ế.t đi cũng không thấy hắn ta có vẻ gì là không cam lòng, ngoài việc hơi kinh ngạc ra thì cũng khá là thản nhiên chấp nhận.

... Không hiểu nổi những người như thế.

Sự tồn tại ham mê gây chuyện như vậy, dù nàng chỉ là người tầm thường, vì những điều nàng chưa rõ mà gọi là “quen mặt”, có thể rảnh rỗi Ma thần sẽ đi tìm nàng, theo dõi nàng một thời gian.

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, hóa ra hành động của Mộ Không Du lại là đúng đắn nhất.

Tuyên bố khắp nơi rằng nàng đã chết, mọi nguy hiểm đều được loại bỏ.

Không còn viên ngọc che giấu tu vi và linh căn, thân phận tu sĩ Mộc Linh Căn của nàng bây giờ có thể được những đại năng sử dụng linh thức nhìn ra, khác với Tiết Ninh trước kia.

Như vậy cũng không cần lo lắng gặp phải người quen cũ, sẽ bị nhận ra.

Dù sao khi đến thế giới người phàm, tránh xa tâm điểm xung đột, ẩn nấp kín đáo hơn, có lẽ nàng sẽ an toàn.

Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ khi bị Mộ Không Du nói khắp nơi rằng mình đã chết, nhưng cũng coi như là hắn ta vô tình làm đúng.

Tiết Ninh đặt ly trà xuống, để lại một ít linh thạch và tiếp tục dồn sức vội vã ra đi.

Cần phải rời khỏi giới tu luyện thật nhanh mới được.

Tu vi Trúc Cơ của nàng tuy đủ sử dụng khi đi bên ngoài, nhưng vẫn là thế giới người phàm, nơi rất ít tu sĩ, an toàn hơn đối với nàng.

Ở một nơi khác, trong Vô Tranh Tiên Phủ, khi Tiết Ninh đang vuốt ve ngọc bội, Tần Bạch Tiêu đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt.

Hắn ta chợt hoảng hốt trong giây lát, cố gắng cảm nhận nhưng lại không cảm thấy gì nữa.

Phải chăng là ảo giác?

Nhưng rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở của Tiết Ninh.

Có vẻ như là từ chiếc ngọc bội hắn ta đã tặng nàng.

Đó là chiếc ngọc bội hắn ta đã đeo từ nhỏ, không bao giờ rời người, đã thấm đẫm linh lực của hắn ta, gần như có cảm ứng thần hồn với hắn ta.

... Có phải vì quá ám ảnh mà tạo ra ảo giác không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-90.html.]

Tần Bạch Tiêu cúi đầu nhìn tay mình, từ từ nắm chặt thành nắm đấm.

Bây giờ trong Tiên phủ là một mảnh hỗn loạn, bên cạnh hắn ta cũng không thể sáng tỏ.

Có lẽ hắn ta thật sự có chấp niệm khá sâu, đã phạm vào tâm ma rồi.

Trong Vô Tranh Pháp Các, cuối cùng vết thương ngoài da của Mộ Không Du cũng lành gần hết, chỉ còn một số nội thương cần củng cố.

Hắn ta đứng trước gương, tay vuốt qua cằm và cổ, dáng vẻ oai nghiêm mang theo bản năng mê hoặc của Yêu tộc.

Phù truyền âm của Nhiếp Bàn bất ngờ xuất hiện khiến hắn ta nhíu mày.

Phù truyền âm cháy thành tro, giọng nói của đối phương lạnh lùng và sắc bén: “Ngươi lại giam A Văn vào Tư Các suy ngẫm?”

Mộ Không Du biết ngay là chuyện này.

“Đúng vậy.” Hắn ta thẳng thắn thừa nhận: “Có vấn đề gì sao?”

Mộ phủ chủ có giọng điệu đầy bất bình: “Triều Ngưng vừa chết, từng người từng người như điên lên, một người lại cứ muốn cưới với bài vị, nói rằng mơ thấy hồn ma cô độc không được yên nghỉ, muốn có một danh phận chính danh để thờ cúng cho hắn, để hắn có thể an nghỉ.

Lý do như vậy, bổn tọa sao có thể đồng ý? Khi còn sống Triều Ngưng đã không đồng ý, lúc c.h.ế.t rồi cũng không có khả năng đồng ý, nàng ta còn lén thông báo lên gương vàng, nghĩ rằng hành động trước rồi báo cáo sau có thể hữu dụng? Thật là buồn cười, bổn tọa ghét nhất người khác đe dọa, càng không thể cho phép nàng ta làm như vậy.”

Mộ Không Du đi tới bên bàn, rót một tách trà, tiếp tục nói: “Còn một người ghét bổn tọa đã g.i.ế.c Tiết Ninh, ngày nào cũng nhìn bổn tọa như nhìn Ma thần, lời nói không kính trọng, cũng nên bị phạt.

Còn con gái của ngươi cố tình muốn bổn tọa gỡ bỏ hình phạt cho hai kẻ điên kia, cố ý thách thức quyền uy của bổn tọa, chẳng lẽ bổn tọa không thể xử lý sao?”

Nhiếp Bàn gằn từng chữ từng chữ: “Nó mới vừa từ tầng chín Tư Các ra!”

“Vậy nên bổn tọa chỉ để nó ở tầng hai chịu chút gió thổi mà thôi, bĩnh tĩnh lại đi. Ôn Nhan và Tần Bạch Tiêu đều ở tầng mười đấy.”

“Mộ Không Du! Đó cũng là con gái của ngươi!”

“Đừng to tiếng với bổn tọa. Nhiếp Bàn, đừng quên cha ruột thật sự của ngươi là ai, bổn tọa dạy dỗ ngươi thay cha ngươi, cho ngươi một danh phận và một vị trí xứng đáng, ngươi nên cảm kích bổn tọa mới phải.”

Nhiếp Bàn im lặng một lúc lâu, khi Mộ Không Du nghĩ rằng bà ta không tiện nói tiếp thì bà ta lạnh lùng nói: “Đó là một giao dịch dựa theo nhu cầu, đã là giao dịch thì có khả năng chấm dứt. Mộ Không Du, đừng quá đáng, nếu không ta không ngại...”

Lời chưa dứt đã bị Mộ Không Du cắt ngang.

Không muốn nghe tiếp.

Phiền phức.

Dựa theo nhu cầu?

Quả thật là vậy, nhưng cuộc giao dịch này vốn không công bằng, Nhiếp Bàn nhận được lợi ích nhiều hơn hắn ta… ít nhất theo cách nhìn của Nhiếp Bàn là như vậy.

Trong tình huống như vậy mà còn bất mãn, có phải nữ nhân đều khó tính như vậy không?

Nghĩ đến Tiết Ninh, hắn ta lại thấy Nhiếp Bàn còn dễ chịu một chút.

Mộ Không Du càng thêm phiền muộn, vừa định nghỉ ngơi một lát, lại có tin nhắn truyền đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy chủ nhân của phù truyền âm, Mộ Không Du phần nào xoa dịu được tâm trạng.

“Đại sư Hoàn Niệm gửi thư giữa đêm khuya, hy vọng thật sự là có việc gấp tìm bổn tọa.”

Pháp tự Vạn Phật là một trong những tông phái lớn của giới tu luyện, chỉ đứng sau Vô Tranh Tiên Phủ.

Trong tông môn toàn là phật tu, nam nữ sống riêng biệt, do những người khác nhau quản lý, Hoàn Niệm là người đứng đầu phía phật tu nam.

Chữ “phật tu” nghe có vẻ rất nghiêm túc và đáng tin cậy, nhưng Hoàn Niệm lại khác với những phật tu khác.

“Mộ thí chủ đêm an lành, bần tăng biết ngài chưa nghỉ ngơi, đồng môn đều bảo ngày mai bần tăng mới đến quấy rầy, nhưng bần tăng nghĩ việc này rất gấp, vẫn nên sớm cho ngài biết tin tức tốt hơn…”

“Nói trọng điểm.”

Loading...