Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:02:08
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên trán Mộ Không Du nổi gân xanh, để tránh người này lải nhải đến sáng mai, chỉ có thể không lễ phép mà ngắt lời.
Hoàn Niệm lưu luyến một chút, vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Mộ Không Du lại một lần nữa thúc giục: “Nhanh.”
Hoàn Niệm đành phải nói: “Có còn nhớ khi ngài tìm đến nhà họ Tần mang người đưa vào Vô Tranh Tiên Phủ, bần tăng đã để lại điều gì không?”
Tất nhiên là Mộ Không Du nhớ.
Năm đó Tần Giang Nguyệt là một kỳ tài hiếm có, dù có một đệ đệ làm gánh nặng, các tông môn vẫn tranh nhau.
Pháp tự Vạn Phật suýt thì thắng Vô Tranh Tiên Phủ, kéo Tần Giang Nguyệt đi tu Phật.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù cuối cùng Tần Giang Nguyệt vẫn chọn Vô Tranh Tiên Phủ, Hoàn Niệm vẫn dày mặt xin một số thứ.
“Ngài đã công bố tin tức về cái c.h.ế.t của chân quân Triều Ngưng, hồn đăng của hắn thật sự đã tắt vài ngày, nhưng hôm nay có chút vấn đề.”
Lần này Hoàn Niệm không giấu giếm, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Hồn đăng của hắn vẫn được bần tăng giữ ở pháp tự Vạn Phật, hôm nay bần tăng chuẩn bị thu dọn và niêm phong nó lại, nhưng phát hiện nó lại sáng.”
“Cái gì?” Mộ Không Du mạnh mẽ mở to mắt.
Cùng một lúc đó, dưới đáy hồ Kính bùng phát ra ánh sáng chói lóa, ánh trăng cũng không che giấu nỗi ánh bạc ấy, bên trong rào chắn của Hồ Kính sáng như ban ngày.
Bề mặt hồ đóng băng vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu nứt vỡ, nhưng vô số ánh sáng bạc tụ lại với nhau hình thành một dòng xoáy như dải Ngân Hà dưới bề mặt băng, khiến Mộ Không Du và Nhiếp Bàn vội vàng bỏ qua mọi hiềm khích mà tới, bắt đầu nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh và hòa nhã.
“Ta muốn đi một chuyến đến pháp tự Vạn Phật, xem xem hồn đăng của Triều Ngưng.”
Nhiếp Bàn gật đầu: “Được.”
“Những ngày này ngươi giữ nhà cho ta, đừng để ai biết ta không có ở đây.”
“Ngươi yên tâm.”
Thời gian gấp gáp, Mộ Không Du nói xong là đi, Nhiếp Bàn định dặn dò thêm gì đó nhưng nhìn theo bóng lưng hắn ta thì chỉ biết bỏ qua.
Hắn ta đã lành hẳn chưa?
Ma thần đã từng đến, chắc chắn những ngày tới Ma tộc sẽ không yên, mặc dù bà ta sẽ giữ kín tin Mộ Không Du rời khỏi Tiên phủ, nhưng nếu tin tức vẫn bị lộ ra...
Thực ra sự lo lắng của Nhiếp Bàn là cần thiết.
Trước khi Mộ Không Du đi, hắn ta còn đến một nơi nữa.
Hắn ta đến trước mộ của Tiết Tông, nhìn ngắm cái tên của sư đệ ngày xưa khắc trên bia, dù trước mặt người ngoài, hắn ta luôn dành cho Tiết Tông một số kính trọng và sẵn sàng nhường nhịn Tiết Ninh, nhưng trong lòng hắn ta không thích sư đệ này.
Bây giờ nghĩ lại, Tiết Ninh cũng xứng đáng là con gái của đối phương, khi còn trẻ Tiết Tông cũng từng là người gây nhiều chuyện.
Chỉ là sau khi mất đạo lữ người ta mới thay đổi.
Mộ Không Du không bao giờ nghĩ rằng bản tính con người thực sự có thể thay đổi, nên đối với những chuyện xảy ra sau này hắn ta không hề ngạc nhiên.
Hắn ta nhắm mắt lại, giơ tay gọi ra một chút ánh sáng xanh từ mộ của Tiết Tông, nắm trong lòng bàn tay cảm nhận một chút, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Bây giờ chỉ có mình hắn ta biết Tiết Ninh vẫn còn sống.
Dù đã để nàng đi, nhưng nàng vẫn không thể khiến hắn ta hoàn toàn yên tâm, vẫn phải nắm bắt tung tích của nàng mới có thể khiến hắn ta ngủ ngon.
Mộ Không Du làm xong những việc này thì rời khỏi Tiên phủ rất nhanh, trong khu của các đệ tử nội môn, Phó Hành Vu vẫn chưa ngủ đã thắp lên ngọn đèn, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đung đưa, tròng mắt quỷ dị của hắn ta đảo quanh.
Ba ngày sau khi rời khỏi Tiên phủ, cuối cùng Tiết Ninh cũng sắp đến cửa giới.
Thực ra Tiết Ninh cũng không biết vị trí cụ thể của cửa giới, chỉ là đi một đoạn lại hỏi một đoạn, tốn khá nhiều linh thạch mới đến được đây.
Dù là “ném đá hỏi đường”, nàng cũng nhớ kỹ không để lộ của cải, luôn đi ra khá xa mới tìm người hỏi tiếp, thường thì cũng chỉ hỏi nữ nhân nên đến gần đến đích vẫn chưa gặp chuyện gì, coi như thuận lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-91.html.]
Quá trình thuận lợi luôn khiến người ta cảm thấy không yên, Tiết Ninh lẻ loi một mình đi trong đêm tối, từ xa đã thấy ánh sáng của cửa giới, gương mặt vốn không biểu cảm của nàng cuối cùng cũng lộ ra vài phần vui mừng.
Nàng đang muốn tiến lên, bỗng nhiên thấy dưới gốc cây có một số linh thực quen thuộc.
Lúc ấy Tần Giang Nguyệt đã tìm được hạt giống, giúp nàng trồng trong vườn rau, sau khi thu hoạch, chúng đã phát triển thành hình dạng đó.
Chỉ là linh thực bình thường, dùng để xào nấu, ăn vào lại rất tầm thường, không ngon bằng rau chân vịt trước khi xuyên sách.
Nhưng Tiết Ninh vẫn rất thích.
Sau khi ra ngoài, nàng cũng đã nấu một bữa ăn, nàng và Tiểu Quy cùng ăn, Tiểu Quy ăn sạch sẽ nhưng nàng chỉ ăn vài miếng đã no.
Nàng tự nhủ là do đã luyện lên Trúc Cơ, không còn cảm thấy đói nhiều như trước, chắc chắn không phải vì thấy bát đĩa từng thuộc về Tần Giang Nguyệt giờ không ai dùng nữa nên không ăn nổi.
Lấy lại ánh mắt đang dừng trên linh thực, Tiết Ninh tăng tốc bước chân hướng tới vị trí ánh sáng của cửa giới, vừa qua vài gốc cây định tiến lên, bỗng dừng bước.
Không đúng.
Mùi m.á.u rất nồng.
Tiết Ninh lập tức dừng lại sau một gốc cây, cảnh giác quan sát về phía cửa giới, chỉ thấy đầy t.h.i t.h.ể trên mặt đất, toàn là các tu sĩ cấp Trúc Cơ trở lên.
Trong tình hình linh lực thưa thớt hiện nay, cấp Trúc Cơ đã là tu vi không thấp, nhưng họ đều đã chết, có nam nhân có nữ nhân, có già có trẻ, nàng đếm qua một lượt, ít nhất cũng mười mấy người.
Lưng Tiết Ninh lạnh đi, rất nhanh sau đó nàng đã thấy người đã làm ra tất cả những điều này.
Nói là người cũng không chính xác, phải nói là Ma mới đúng.
Ma này cao lớn, dung mạo xấu xí, đôi tai nhọn, đang chảy dãi ba thước nhìn chằm chằm vào người duy nhất còn sống.
“Da mịn thịt mềm, nhìn là thấy ngon, ta muốn cắn một miếng.”
Ma nói xong là chảy dãi, người nằm trên đất mất m.á.u quá nhiều là một thanh niên trẻ, tuổi chưa đến hai mươi, khuôn mặt tái nhợt, khoác trên mình chiếc áo khoác lông cáo màu tuyết, nằm trong vũng m.á.u khiến Tiết Ninh lập tức nghĩ đến Tần Giang Nguyệt trước khi c.h.ế.t cũng nằm trong bông trắng mất m.á.u quá nhiều.
Nàng lùi lại phía sau, chân giẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng động rất nhỏ, Ma đang thèm thuồng kia đã nhìn về phía nàng.
“Ừm…” Đối phương nhướng mày: “Mùi này còn thơm hơn.”
Tiết Ninh quay đầu bỏ chạy.
Thấy nàng chạy, Ma càng thêm hứng thú, lập tức đuổi theo.
Thanh niên trẻ nằm trên đất vốn tưởng mình sẽ được cứu, không ngờ đối phương lại bỏ đi như vậy, hiểu ra nhưng không khỏi buồn bã.
“Chạy cái gì, ăn hai người cùng một lượt, một nam một nữ, vừa thịt vừa chay, chạy đâu cho thoát!”
“…”
Chết tiệt mấy cái sự phối hợp thịt chay này.
Tiết Ninh chạy không xa, bỗng nhiên không muốn chạy nữa.
Nàng từ trong lòng rút ra Ngọc Cốt Chi Hoa đang lấp lánh dưới ánh trăng đêm.
Đó là kiếm cốt của Tần Giang Nguyệt.
Dùng xương người làm pháp khí, nghĩ đến cũng thật là rùng rợn.
“Sao không chạy nữa?” Ma tộc đuổi theo, thấy Tiết Ninh dừng lại, còn có chút tò mò: “Chạy đi, chạy nhanh lên!”
“Ma tộc các ngươi đều thích chơi như vậy sao?”
Tiết Ninh quay lại, khuôn mặt bình thường, trang phục cũng rất thông thường, nhưng pháp khí trong tay nàng lại hoàn toàn không phải là bình thường.
“Vậy thì chúng ta cũng chơi một trận đi.”