Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:12
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc rời khỏi Tiên phủ, Tiết Ninh biết rằng từ nay về sau nàng phải hoàn toàn tự lực cánh sinh.
Trên đường đi, nàng cũng không quên nghiên cứu kỹ thuật công pháp mà Tần Giang Nguyệt đã trao cho mình.
Sau khi luyện lên Trúc Cơ, nàng mới có thể tu luyện bộ công pháp đó, trong đó viết rất chi tiết, các chú thích đều tận tình đến mức giải đáp những thắc mắc của nàng.
Nàng nhìn tu sĩ Ma tộc trước mắt đã g.i.ế.c không biết bao nhiêu tu sĩ cấp Trúc Cơ, thực ra không phải tất cả Ma tộc đều ăn thịt người, chỉ có những con thấp kém mới làm vậy.
Một Ma tộc thấp kém như vậy mà có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều tu sĩ Trúc Cơ như thế, cho thấy từ khi Ma thần nắm quyền, môi trường tu luyện của những Ma tộc này đã tốt đến mức nào, ngay cả tầng lớp như vậy cũng trở nên mạnh mẽ đến đáng sợ.
Người tu luyện có Kim Đan, Yêu tộc có Yêu Đan, tất nhiên Ma tộc cũng có Ma Đan.
Trên công pháp viết, Ma Đan có thể nuôi dưỡng pháp khí của nàng… bây giờ nàng biết đó là kiếm cốt thì càng hiểu rõ sức ức chế bẩm sinh của kiếm cốt đối với Ma tộc, nó cũng khao khát m.á.u của Ma tộc để rèn luyện.
Ma tộc này một mình một ngựa đến cửa giới, là một nguy cơ, nhưng cũng là một cơ hội.
Tiết Ninh biết mình đã xuyên sách, không thể suốt đời không đổ máu.
Nàng cần một trận chiến thực sự để hiểu rõ mình đã đến mức độ nào.
Vì đã gặp, không thể tránh thì cứ đối đầu thôi.
Tiết Ninh một tay cầm pháp khí, một tay nhéo hai viên bông, nhét vào mũi.
Không được, đánh nhau cũng phải tắc mũi trước, tên Ma tộc này có mùi quá hôi, mùi m.á.u xung quanh quá nồng.
Mà người biết nàng không chịu được mùi máu, luôn quan tâm cảm xúc của nàng đã không thể trở lại nữa.
Trong lòng trống rỗng, tất cả sự bình tĩnh tự tạo ra, lý trí lạnh lùng như một lớp băng bao bọc nội tâm nàng, không để lộ chút cảm xúc thật sự nào, như thể như vậy sẽ không mất khống chế.
Nhưng những cảm xúc tinh tế sâu sắc này từ từ đục khoét trái tim nàng, càng kìm nén càng dâng trào mạnh mẽ.
Ngày nay, thế giới này, tu sĩ ít khi xuống trần gian, ban đầu thế giới tu luyện đã thiếu khí linh, không lợi cho việc tu luyện, lại càng vào trần gian thì càng vô ích cho việc tu luyện.
Thời khắc này, tại cửa giới, tu sĩ tử vong thê thảm, dù có tu sĩ tới, nhìn từ xa cũng đã bỏ chạy.
Tiết Ninh không có trợ thủ, cũng không trông mong ai đến giúp mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người nàng, thanh niên nằm trên đất phong độ hoa lệ, tướng mạo như vương tử, thấy Tiết Ninh quay lại cũng không dám kỳ vọng gì nữa.
Nàng trông có vẻ còn trẻ, nhiều nhất mười tám, mười chín tuổi, nhưng pháp khí trong tay nàng lấp lánh rực rỡ, rõ ràng là vật phi phàm, tuổi tác của nàng chắc chắn không như vẻ bề ngoài trẻ trung ấy.
Có lẽ nàng lớn hơn hắn ta vài chục hoặc thậm chí trăm tuổi.
Tu sĩ luôn như vậy, so với họ, những kẻ là phàm nhân như hắn chẳng khác gì kiến hôi.
Hắn vất vả dùng tay đỡ mình dậy, muốn tận dụng lúc Ma tu kia chú ý vào nàng mà lẩn tránh sang một bên, tránh bị ảnh hưởng, cũng không làm phiền nàng.
Nàng đã quay trở lại, tự nhiên là có tự tin đối phó với Ma tu đó.
Vừa đi được vài bước, một tia sáng bao phủ lấy hắn ta, hắn ta được mười mấy tu sĩ Trúc Cơ hộ tống tới đây, tự nhiên biết đó là cái gì.
Ngạc nhiên nhìn lại, hắn ta thấy gương mặt bình thường của nàng nhưng tiếng nói lại dễ nghe như chim sơn ca vọng từ rừng núi.
“Hãy ở lại trong kết giới, đừng ra ngoài.”
Tiết Ninh một tay niệm chú, một tay cầm cành hoa kiếm cốt, khí thế quả thực phi phàm, hàn khí từ kiếm cốt khiến cho Ma tu kia cũng không dám khinh thường nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-92.html.]
Nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt to tròn của đối phương, Tiết Ninh bỗng nhiên cười một cái.
Nàng nghĩ, nếu Tần Giang Nguyệt còn cơ hội chứng kiến cảnh này, chắc hẳn sẽ rất an lòng.
Người mà trước kia luôn cần người khác bảo vệ, nay đã có thể tự lập, thậm chí còn bảo vệ người khác.
Trong lòng chua xót, Tiết Ninh siết chặt kiếm cốt của người nào đó, liếc nhìn hai bông hoa được khắc trên đó, nghĩ về tâm trạng của hắn khi khắc những bông hoa ấy, tim càng thêm chua xót.
Dù mọi người đều biết ngươi đã chết, nhưng cảm giác tồn tại không những không giảm, ngược lại còn mạnh mẽ hơn.
Tiết Ninh không do dự nữa, thấy sự do dự và sợ hãi của Ma tu, nàng thu gom tất cả rễ cây xung quanh.
Nơi đây không phải là chiến trường Ma giới, một vùng đất trống trải, nơi đây đầy rẫy thực vật, rất thân thiện với những tu sĩ Mộc Linh Căn.
Những rễ cây khổng lồ dậy lên, công tử trong pháp trận thấy cảnh này, cảm thấy những tu sĩ Trúc Cơ mà mình thuê với giá tiền đắt đỏ đều quá kém cỏi.
Cô nương trước mắt tuy không xinh đẹp nhưng sức mạnh vượt xa họ.
Tiết Ninh không biết đối phương đang nghĩ gì, và cũng chẳng để tâm đến ánh mắt của hắn ta, nàng dồn toàn tâm toàn ý vào Ma tu kia.
Trước khi hành động, nàng rất thận trọng và nghiêm túc, cảm thấy dù mình có thắng cũng chỉ là thắng khó khăn.
Nhưng khi thực sự ra tay, nàng phát hiện mọi chuyện không tệ như vậy.
Ma tu trông cao lớn, khí đen bốc lên trời, nhưng những rễ cây to lớn xoắn lại của Tiết Ninh đã trực tiếp khóa nó lại tại chỗ.
Vô số dây leo vươn lên, trói buộc Ma tu giữa chúng, Tiết Ninh cầm cành hoa kiếm cốt bay đến trước mặt nó, đối phương có vẻ cũng ngạc nhiên về sức mạnh linh lực của nàng.
“Hơi thở trên người ngươi... rất khác biệt...”
Ma tu rất nhạy cảm với hơi thở, Tiết Ninh cảm thấy cần phải hiểu rõ hơn: “Khác biệt ở đâu? Nói rõ ràng cho ta.”
Ma tu nghiêng đầu: “Ngươi không mau chóng g.i.ế.c ta đi?”
Thà rằng đừng để đêm dài lắm mộng, tốt hơn hết là không nên cho kẻ phản diện quá nhiều cơ hội nói chuyện.
Nhưng Tiết Ninh nhìn nó rồi nói: “Ngươi không hấp thụ linh lực thuộc về ta từ rễ cây sao? Ta không cho ngươi thêm chút thời gian, sao ngươi có thể phản kháng được?”
Ma tu đột ngột dừng lại, biểu hiện trở nên độc ác: “Tiểu cô nương dám đến gần ta như vậy, có vẻ là không kiên nhẫn muốn trở thành bữa ăn trong đĩa của ta rồi!”
Rễ cây bỗng chốc héo rũ, biến thành những cành nhỏ, những dây leo buộc Ma tu cũng đứt ra, rơi lả tả như những tay chân của con người.
Một vài mảnh vụn rơi trúng lên pháp trận bảo vệ người nam nhân phàm nhân kia, đối phương bị thương quá nặng, đã không còn sức để hành động nữa, chỉ có thể lo lắng gọi: “Cô nương, cẩn thận...”
Tất nhiên Tiết Ninh sẽ cẩn thận.
Nàng dám tiến lại gần, đó là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Nàng đã đọc qua nguyên tác, tự nhiên biết đấu pháp yêu thích nhất của Ma tu trong chiến đấu là gì… dùng chiêu của địch trả lại cho địch.
Chúng sẽ rút ra sức mạnh thuộc về đối phương từ cơ thể và pháp khí của đối phương, khiến đối phương tự cho rằng lợi thế ở mình, trong lúc sơ ý thì sức mạnh bị hút mất không hay biết, một khi tiếp cận sẽ bị đánh bại ngược lại.
Đây là điều Tần Bạch Tiêu đột nhiên ngộ ra sau nhiều lần chiến đấu với Ma tộc trong giai đoạn sau của cốt truyện.
Sau đó, giới tu tiên bắt đầu nghĩ cách chống lại việc Ma tộc hút lấy linh lực.
Tiết Ninh lùi lại một chút, tránh những mảnh vụn dây leo rơi xuống, nhìn những thứ này khiến nàng nghĩ đến Mộ Không Du, người khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng giơ cao cành hoa kiếm cốt, mặt không cảm xúc nói: “Thích hút lấy sức mạnh ư? Vậy hãy xem ngươi có thể tiêu hóa nổi không.”