Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:22
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phía bên kia rừng cây, Tiết Ninh gặp được nữ tu áo tím, hai người liếc nhìn nhau, không nói lời nào, ăn ý cùng nhau chạy trốn.

Nhưng một người Kim Đan một người Trúc Cơ, dù có chút sức phản kháng, muốn thực sự thoát khỏi Khuynh Thiên vẫn là quá khó khăn.

“Chia ra hành động!”

Nữ tu áo tím nói một câu, Tiết Ninh bèn mang theo Ngọc Cốt Chi hoa di chuyển về phía Bắc.

Khuynh Thiên đốt cháy cây leo trên đường khiến Tiết Ninh rất đau lòng cho những cây cối này.

Chờ hôm nay thoát nạn thành công, nàng nhất định sẽ giúp chúng hồi sinh trở lại.

Ngọn lửa lan đến vạt áo Tiết Ninh, nàng vừa định tự mình giải quyết đã phát hiện có người giúp đỡ.

Quay lại nhìn, hóa ra là Giang Trạm.

Giang Trạm nấp sau một cây, không biết đến đây từ lúc nào, hoặc có thể hắn ta vốn trốn ở đây, nàng tình cờ cũng chạy đến đây.

Giang Trạm dùng tay áo giúp nàng dập lửa trên người, quanh hắn ta có ánh sáng nhạt, chắc hẳn cũng có pháp bảo hộ thân.

Với thân phận này của hắn ta, kinh doanh bao năm qua, không có pháp bảo mới lạ.

Hắn ta vẫn chưa rời khỏi trấn này, khi Khuynh Thiên giáng lâm, chắc chắn cũng phải trốn.

“Nấp đi!”

Tiết Ninh không có thời gian để hàn huyên với hắn ta, đẩy hắn ta sang một bên, nhưng bị hắn ta nắm lấy cổ tay: “Ở đây ta có người có thể giúp ngươi.”

Tiết Ninh ngẩn ra, rất nhanh thấy hắn ta phát ra tín hiệu, bốn năm tu sĩ Trúc Cơ hiện thân.

“Vương gia đừng can dự vào chuyện này, đó là Khuynh Thiên! Chúng ta dồn hết sức cũng chỉ là một cái phẩy tay của hắn ta! Ngài nhanh chóng cùng ta chạy trốn, mục tiêu của Khuynh Thiên là nàng ấy không phải ngài, sẽ không để ý đến chúng ta.”

Giang Trạm cau mày: “Ta không thể bỏ nàng lại.”

Lời này nói ra đầy ẩn ý, Tiết Ninh nghe mà cau mày, những tu sĩ kia cũng rất bất lực.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, Vương gia mau theo chúng ta rời đi!”

“Ta không đi, các ngươi đi giúp nàng ấy.”

“Haizz…!!”

Mấy tu sĩ kia hoàn toàn không nghe lời hắn ta, chuyện không quan trọng thì có thể lấy tiền giải quyết, hiện giờ là lúc sinh tử, đâu còn quan tâm đến kẻ si tình cố chấp này?

Họ dứt khoát bỏ lại Giang Trạm mà chạy.

Tiết Ninh: “… Quay lại trốn kỹ.”

Nàng quay người đi ngay, không rõ có động lòng hay không.

Giang Trạm thì không tỏ vẻ gì sợ hãi, dù sao người phàm cũng phải chết, c.h.ế.t trong tình cảnh thế này có vẻ còn thể diện hơn c.h.ế.t bệnh c.h.ế.t già.

Tiết Ninh không còn đường lùi, chỉ đành đối mặt với Khuynh Thiên đang đuổi theo.

Nàng cũng không rõ hắn ta thu thập sinh hồn và bột xương ở nhân gian để làm gì, trong sách chỉ viết về cách nam chính đối địch, bối cảnh của mấy phản diện này rất ít, cũng chưa từng nhắc đến việc hắn ta đến nhân gian tàn sát.

Xem ra mọi chuyện không thể quá phụ thuộc vào cốt truyện, bây giờ chính là bài học.

Cốt truyện này khi cần thiết thì không thể tin, khi không cần thiết lại cứ diễn ra theo quỹ đạo đã định.

Tiết Ninh gạt đi ma khí trước mặt, cầm Ngọc Cốt Chi Hoa tụ tập mọi mộc linh xung quanh vào trong cành hoa.

Cuối cùng Khuynh Thiên cũng đuổi kịp nàng, khi nhìn thấy khuôn mặt nàng thì không khỏi ngẩn người.

“Chính là lúc này!”

Tiếng nữ tu áo tím vang lên, Tiết Ninh nheo mắt nhìn, bên kia không biết đã xuất hiện bảy tám người từ lúc nào, ai nấy đều mặc áo tím, có lẽ cùng một môn phái.

Họ không phải tán tu, không có ý định chạy trốn riêng lẻ, tụ lại định đối đầu trực diện với Khuynh Thiên.

Tiết Ninh bất ngờ thông suốt, phân tán mộc linh vào đám cây cối xung quanh, cây cối ùn ùn kéo đến tạo thành một vòng vây khổng lồ.

Linh lực của các tu sĩ áo tím tụ thành một khối trong vòng vây, trực tiếp đánh trúng một bên cánh xương của Khuynh Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-97.html.]

Nhưng vẫn quá yếu.

Lửa trên cánh xương chỉ lóe lên rồi tắt ngấm, họ cố gắng hết sức nhưng như chẳng có gì xảy ra.

Thực ra trong lòng Tiết Ninh đã đoán được kết quả này, nên khi Khuynh Thiên đối phó với cú đánh ấy, nàng cũng không rảnh rỗi, lập tức di chuyển sang phía cánh xương bên kia của hắn ta, truyền toàn bộ pháp lực vào cành hoa, b.ắ.n vào bên trong cánh xương như s.ú.n.g máy.

Toàn thân Khuynh Thiên chấn động, cơn đau dữ dội khiến hắn ta kinh ngạc nhìn nàng.

Tiết Ninh cũng ngẩn ra, rất ngạc nhiên vì mình có thể mạnh như vậy.

Thật sự không biết hay giả vờ không biết?

Cánh xương của Khuynh Thiên tuy mạnh mẽ, là trợ thủ đắc lực nhưng cũng là điểm yếu lớn nhất của hắn ta.

Trên cánh xương có một chỗ là mệnh môn của hắn ta, nếu bị đánh trúng, không c.h.ế.t cũng tàn phế.

Không ai biết điểm yếu này ở đâu, Ma thần cũng chưa chắc biết, nhưng nữ tu này…

Nàng thật sự quá may mắn, ngẫu nhiên đánh trúng hay biết bí mật của hắn ta?

Nhìn lại dung mạo nàng… Khuynh Thiên chần chừ không ra tay.

Là trùng hợp sao, diện mạo này lại biết điểm yếu của hắn ta.

Khóe miệng Khuynh Thiên rỉ máu, nhìn nữ tu vội vàng quay người nấp sau một cái cây, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình, vẻ mặt như bị chính mình dọa chết… Có vẻ thật sự là do may mắn?

Thật thú vị.

Mang về nghiên cứu chút.

Khuynh Thiên vừa nảy ra ý nghĩ này, cánh xương đã đau nhức dữ dội, ánh sáng phát ra từ cánh bắt đầu mờ đi.

Hắn ta nhíu mày, nhìn lại hướng nữ tu ẩn nấp, nhưng không còn thấy người đâu.

Nàng dùng pháp khí gì mà có thể khiến hắn ta bị thương đến mức này?

Nữ tu này tuyệt đối không đơn giản.

Khuynh Thiên cố nén đau muốn bắt nữ tu trở lại, nhưng hắn ta bị thương nặng, những tu sĩ áo tím kia không thể để hắn ta đi.

“Hắn ta sao rồi? Mặc kệ, nếu có thể g.i.ế.c hắn ta tại đây cũng xem như báo thù cho những người phàm và đồng đạo đã c.h.ế.t oan!”

Các tu sĩ áo tím ồ ạt xông lên, Khuynh Thiên không thể không nghiêm túc đối phó.

Nhưng hắn ta bị thương, cánh xương liên tục đau nhức, hơi lạnh nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Thật muốn chửi người.

Hôm nay đúng là không nên xuống hạ giới.

Khuynh Thiên phun ra một ngọn lửa, định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng quay về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn về nữ tu kia, lúc này không có cơ hội nữa, đành để sau tính.

Ma tộc sống thọ lâu dài, tu sĩ cũng thế, bọn họ có thừa thời gian để tiêu tốn.

Ngọn lửa lan rộng xung quanh, giống như ánh mắt đỏ ngầu của Khuynh Thiên khiến các tu sĩ áo tím không thể tiến lên.

Khuynh Thiên hài lòng nhìn cảnh tượng này, định mang sinh hồn và bột xương của họ về cùng.

Dù sinh hồn và bột xương của tu sĩ không có ích cho phu nhân, nhưng có thể dùng để chơi, xả giận!

Tiết Ninh nấp trong góc, lặng lẽ nhìn các tu sĩ áo tím bị lửa bao vây, họ sắp không chịu nổi nữa.

Nàng nghĩ đến công pháp Tần Giang Nguyệt cho, dạy nàng ngưng tụ thần thức, nhưng thực sự nàng chưa có chút manh mối nào, mấy ngày qua không tiến triển, cùng lắm chỉ ngưng tụ được một “tầm nhìn từ trên cao”, chưa đến hai giây đã chịu không nổi phải rút ra.

Nhưng nhìn vào ngọn lửa đó, xung quanh đâu có nước? Nếu liều mình xông ra chắc chắn sẽ bị Khuynh Thiên phát hiện, khó khăn lắm hắn ta mới chuyển mục tiêu, không định đuổi theo nàng nữa, nếu lại thu hút sự chú ý của hắn ta thì sẽ gây ra chuyện lớn.

Chỉ còn cách thử dùng thần thức xem sao.

Tiết Ninh kết ấn bằng hai tay, ngồi xếp bằng, nhắm chặt mắt, cố gắng ngưng tụ thần thức, nhưng vẫn chỉ ngưng tụ được một khối nhỏ.

Bên tai là tiếng kêu đau đớn của các tu sĩ áo tím, Tiết Ninh như lại nhìn thấy tiểu cô nương mà nàng đã cứu khỏi tay Khuynh Thiên.

Loading...