Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:26
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ tu đứng dậy, ngước nhìn ánh kiếm trên bầu trời vẫn đang không ngừng tụ lại: “Cổ tịch ghi chép, Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn có một chiêu kiếm làm Ma thần vô cùng kiêng kỵ, nếu không phải vì chiêu này, Ma thần đã thống trị Lục giới từ sớm hơn.”

“Chiêu đó chính là Vạn Kiếm Quy Tông.”

Nữ tu cúi đầu nhìn lại, thấy Tiết Ninh đang ngồi tựa vào cây, hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Tiết Ninh giật mình tỉnh lại, nói: “Không có gì, ta chỉ suy nghĩ lung tung chút thôi.”

Nữ tu ngạc nhiên: “Lúc này còn có thể suy nghĩ lung tung, tâm lý ngươi thật mạnh mẽ.”

Tiết Ninh nhìn theo ánh mắt nàng ấy, thấy bảy tám người ngồi tựa vào mấy cây lớn, ai nấy đều rất chật vật, lúc này vẫn còn sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ, nào có giống như nàng, còn có thể phân tâm.

Thực ra nàng cũng không nghĩ gì khác, chỉ là nghe người ta nhắc đến kiếm tiên, không thể tránh khỏi nghĩ đến Tần Giang Nguyệt.

Hôm nay có thể thoát c.h.ế.t phải cảm ơn hắn.

Nhìn xuống Ngọc Cốt Chi Hoa trong tay, lúc còn sống hắn chỉ nói sẽ bảo vệ nàng cho đến khi hắn chết, nhưng thực tế là, dù hắn đã c.h.ế.t vẫn không ngừng bảo vệ nàng.

“Tiểu muội tên gì? Từ nay về sau chúng ta là bạn sinh tử.”

Nữ tu ngồi xuống bên cạnh nàng, thân thiết khoác vai nàng.

Tiết Ninh tỉnh lại, vốn định nói tên thật, nhưng tên thật của nàng vì Tần Giang Nguyệt mà nổi tiếng khắp thiên hạ, Giang Trạm lại đang ở đây nên nàng chuyển hướng, đơn giản đáp: “Gọi ta là A Ninh được rồi.”

Như vậy cũng không coi là nói dối.

Nữ tu lập tức biết nàng có gì đó khó nói, rất tâm lý nói: “Ta tên là Ngân Tâm, chữ Ngân của bạc, Tâm trong tâm huyết.”

Sau đó chỉ vào một nam tu không xa, nam tu đó trông tuổi tác tương đương với Giang Trạm, khoảng chừng vừa đến tuổi trưởng thành, mặc áo gấm màu tím nhạt, búi tóc phức tạp hoa lệ, mày mắt tinh xảo, yêu kiều quyến rũ, có vài phần giống với Ngân Tâm.

“Đó là đệ đệ của ta, Ngân Phong. Tiểu Phong, qua đây làm quen với A Ninh này.”

Ngân Phong vốn còn đang ngây người, bị gọi bèn nhìn lại, ánh mắt trực tiếp chạm với Tiết Ninh.

Nhận ra ánh mắt của tỷ tỷ, khuôn mặt tuấn tú của Ngân Phong dần đỏ lên, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã đến chỗ họ.

“A Ninh.” Hắn ta đỏ mặt nói: “Gọi ta Tiểu Phong là được.”

Tiết Ninh hạ tầm mắt, nhìn vào cổ áo hắn ta, thấy trên đó thêu vài đóa hoa hợp hoan.

… Ngân Phong, cái tên này có vẻ hơi quen.

Nàng cảm thấy quen thuộc, chắc chắn là nhân vật có tên trong nguyên tác, Tiết Ninh cẩn thận lưu ý.

“Ngươi đỏ mặt cái gì? Nhìn ngươi kìa.” Ngân Tâm vỗ đầu em trai: “Vừa rồi trong biển lửa ngươi xông pha đầu tiên, cũng là nguy hiểm nhất, nếu không có A Ninh ra tay giúp đỡ, e là ngươi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, nàng ấy có ơn cứu mạng, ngươi nghĩ xem nên báo đáp thế nào.”

Mặt Ngân Phong càng đỏ hơn, nhưng hành động của hắn ta lại hoàn toàn trái ngược với sắc mặt, hắn ta lập tức tiến đến trước mặt Tiết Ninh làm nàng giật mình.

“Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, chỉ có thể…” Hắn ta kéo dài giọng, đuôi mắt yêu kiều hơi hạ xuống, ngượng ngùng: “Chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Lời này vừa dứt, các tu sĩ xung quanh đồng thanh hô “Tốt lắm!” Âm thanh lớn khiến Tiết Ninh giật mình, cả Tiểu Quy trong tay áo nàng cũng bị dọa chui ra.

Lúc nãy Tiết Ninh gặp nguy hiểm, nó định ra giúp, nhưng hiện tại ngoài việc chạy nhanh ra, nó không làm được gì khác.

Với thân phận này của nó mà bất ngờ xuất đầu lộ diện sẽ bị Ma tộc nhận ra, càng gây thêm phiền phức cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-99.html.]

Nó chỉ có thể nhẫn nhịn, luôn trốn trong tay áo không động đậy, làm con rùa rụt đầu.

Càng nghe bên ngoài nguy hiểm, nó càng tự trách mình, cảm thấy vô dụng, lúc này rơi ra ngoài, trạng thái rất tệ.

“Đây là linh thú khế ước của ngươi sao?”

Câu nói của Ngân Phong bị ngắt quãng, thấy Tiết Ninh ngượng ngùng cũng không tiếp tục nữa, khéo léo chuyển chủ đề.

Tiết Ninh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là linh thú của ta.”

“Thật đáng yêu, là một con rùa.”

Nghe vậy, trong lúc tự ti, Tiểu Quy không nhịn được mà phản bác: “Ta là rùa thần, không phải rùa thường.”

Ngân Phong cười một cái, đáp lại: “Vậy sao? Lỡ lời rồi, xin lỗi Rùa Thần đại nhân.”

Tiểu Quy rất thích sự nhạy bén của hắn ta, lén nháy mắt với Tiết Ninh, ý là: Người này không tệ, dù vẻ ngoài có vẻ yếu đuối, không giống một người tốt, nhưng thực ra có sự đáng yêu, lại rất thú vị.

Tiết Ninh như không nhận ra ánh mắt của nó, vừa định giữ khoảng cách với Ngân Phong đã nghe hắn ta nói: “Ngươi xem, đây là linh thú khế ước của ta.”

Không biết từ khi nào, hắn ta đã ngồi cạnh nàng, tư thế tự nhiên thân thiết khiến Tiết Ninh không thoải mái.

Nàng vừa cố gắng di chuyển mà không gây chú ý, vừa bị hắn ta lấy cớ giới thiệu linh thú mà lại gần.

“Nhưng chúng ta chưa kịp ký khế ước là đã xảy ra chuyện vừa rồi. Lần này chúng ta rời tông môn đến Nhân giới chính là để tìm nó.” Ngân Phong chạm vào mũi linh thú trong tay: “Nó nghịch lắm, thích chạy lung tung.”

Tiết Ninh nhìn linh thú trong tay hắn ta, cảm thấy không gọi được tên nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nó nhỏ xíu như một cục bột hồng, rất đẹp, nhìn có vẻ rất mềm mại.

“Nhờ Rùa Thần đại nhân nhắc nhở ta, ta phải mau chóng khế ước với nó, kẻo nó lại chạy lung tung, lần sau có thể sẽ không bắt được.”

Ngân Phong nói xong, bắt đầu khế ước với cục bột hồng, Tiết Ninh không định nhìn, định đứng dậy cách xa hắn ta chút, còn nơi phía xa Giang Trạm luôn chú ý đến đây, thấy Ngân Phong và nàng có cử chỉ thân mật, sắc mặt càng thêm tái nhợt, bị các tu sĩ áo tím gạt ra ngoài, trông rất đáng thương.

Tiết Ninh không để ý cảm giác của hắn ta, điều khiến nàng không thể không chú ý là quá trình khế ước linh thú của Ngân Phong.

Quá trình đó quá quen thuộc.

Tiết Ninh đã trải qua nên vô cùng rõ ràng.

Nàng ngẩn người nhìn cục bột hồng và Ngân Phong đổi máu, sắc mặt rất khó coi.

Ngân Tâm nhận thấy, lại gần nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Bị dọa rồi à? Đừng lo, chỉ là một chút m.á.u thôi, lát nữa họ khế ước xong, vết thương sẽ lành lại thôi.”

Tiết Ninh đột nhiên hỏi nàng ấy: “Tỷ tỷ, sau khi kết khế ước rồi có thể giải trừ khế ước được không?”

“Có thể chứ.” Ngân Tâm nói: “Đây đâu phải là chuyện một lần là xong, có thể điều chỉnh mà. Nếu thực sự không hòa hợp cũng có thể tách ra. Chỉ là bên muốn tách ra phải trả giá rất lớn, chịu phản phệ nghiêm trọng, nếu không ai cũng muốn giải khế ước để tìm linh thú mới tốt hơn.”

Sắc mặt Tiết Ninh không vì lời giải thích này mà khá hơn, giọng nàng trở nên rất nhỏ: “Vậy nếu… chủ nhân của khế ước gặp vấn đề, bị người khác đoạt xá, hoặc bị cưỡng ép thay đổi thì sẽ thế nào?”

Ngân Tâm cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao nàng lại hỏi vậy, Tiểu Quy cũng thắc mắc, nó nói ngay: “A Ninh, ngươi đang nghĩ gì vậy? Điều đó chắc chắn sẽ gây ra vấn đề, hoặc là người đoạt xá hoặc là linh thú, nhất định sẽ có một bên chịu phản phệ của khế ước, nhẹ nhất cũng là mất hết tu vi, thần hồn bị tổn thương nặng nề.”

“Đúng vậy.” Ngân Tâm đồng tình: “Ta còn thấy một ví dụ như vậy, linh thú không chịu phục tùng chủ nhân mới, trực tiếp tự bạo mà chết, người đoạt xá lấy thân xác người khác cũng không dùng được mấy ngày đã bị phản phệ của khế ước g.i.ế.c chết.”

Tiết Ninh: “Cảm ơn đã cho ta biết. Ta hơi mệt, qua bên kia nghỉ một lát, khi nào đi thì gọi ta.”

Thấy sắc mặt nàng thực sự không tốt, Ngân Tâm cũng không cản, vỗ tay nàng, nói: “Đi đi, lúc nào đi ta sẽ gọi.”

Loading...