Không ngờ cô gái nhỏ thật nhiệt tình, ngày thứ hai cầm bài thuốc dân gian đến tiệm tìm cô, còn cố ý cẩn thận cho Thư Nhan thế nào để dùng.
"Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm, đợi lát về nhà thì sẽ dùng." Thư Nhan thật sự cho rằng chỉ thuận miệng một chút, ai ngờ quên chuyện hoặc lẽ đợi khi về quần áo mới mua nhớ đến, nhưng dù cũng ngờ chịu khó một chuyến đến đây như .
Vì cảm ơn, lúc đầu Thư Nhan còn tặng cho một bộ quần áo, nhưng cô gái nhỏ cần nhận cái gì hết, Thư Nhan đưa cho cô một tấm thẻ hội viên, cô gái nhỏ thể hiện sẽ thường xuyên đến cửa hàng của cô mua quần áo.
Buổi chiều, Thư Nhan đến xem phòng ở tại đối diện. Đã những khác bóng gió nên sang đây xem phòng, tất cả cũng vì giá cả mà chỉ đến để xem , trong lòng Thư Nhan cũng nôn nóng, giống như xưa câu, chỉ cần đời thứ tán gia bại sản thì dù tài giỏi cũng thể dựa tiền thuê nhà nuôi sống gia đình, còn thể gặp cơ hội dựa khả năng của cửa hàng vươn nên, vì thế các căn nhà ở đường Nam Tây Thành thật sự sợ bán .
Bỏ lỡ , khi nào mới mua , Thư Nhan ý định hỏi ông Hồ một chút, nếu thật sự , thì dù đắt một chút thì cô cũng mua .
cô đến đúng dịp, ông Hồ ở nhà, thời gian còn sớm để đón con, nên Thư Nhan quyết định đến phòng mới xem trang trí thế nào .
Lúc ngang quan nhà trẻ, Thư Nhan gặp cô giáo Thiên Bảo.
"Mẹ của Thiên Bảo, cô đến cũng đúng lúc quá, ban đầu còn định để thể liên lạc với cô đây." Cô giáo năng lực của Thư Nhan, cô là với một nhóm phụ đến đập phá hết tài sản của nhà trường, khiến cho hiệu trưởng và phó hiệu trưởng chuyện với cô vô cùng lễ phép.
"Sao thế? Thiên Bảo gặp rắc rối gì ở trường học ?" Cô giáo tìm cô chắc vì đứa bé, gần đây biểu hiện của Diệp Thiên Bảo ngon, nhưng Thư Nhan nắm chặt chuyện gì với bé, chẳng lẽ xảy chuyện gì ?
"Ngày hôm nay, bạn Thiên Bảo đánh một bạn nhỏ khác, gọi điện thoại thông báo cho phụ của em , nên họ sẽ đến đây ngay." Cô giáo dẫn Thư Nhan đến phòng việc.
Nếu là lúc , Thư Nhan khẳng định hai lời cho Thiên Bảo sai, nhưng gần đây biểu hiện của Thiên Bảo thật sự ngoan, Thư Nhan quyết định hỏi rõ ràng bộ tình hình tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-121.html.]
Trong phòng việc của giáo viên hai đứa bé, Thiên Bảo dựa tường, thỉnh thoảng còn hung dữ liếc mắt đứa bé đang .
"Thiên Bảo." Thư Nhan gọi một tiếng.
"Mẹ." Thiên Bảo thấy Thư Nhanh, nhanh chóng cúi đầu, đợi nửa ngày mắng đánh, Thiên Bảo mới cẩn thận ngẩng đầu Thư Nhan một chút.
"Nói cho , tại con đánh bạn?" Thư Nhan xổm xuống, giọng điệu cũng cố gắng bình tĩnh hỏi.
Thiên Bảo Thư Nhan một chút, thấy cô thật sự tức giận mới bực bội : "Tại bạn đó mắng con ba ."
"Cậu ba còn gì." Đứa bé trai vẫn đang nức nở thế hét lên.
"Bạn còn ." Nói đoạn, Thiên Bảo vung nắm đ.ấ.m nhỏ nhào đến, nhưng Thư Nhan ôm về.
"Dương Dương, gì đấy, nhanh chóng xin bạn nhỏ ." Người đến cửa tiếng gào của con trai , đầu tiên là trách móc con trai của một câu, : "Tuy con trai của nhầm, nhưng con trai của cô cũng thể đánh , cô xem mặt mũi bầm đen hết ."
Thư Nhan liếc mắt bầm đen gì đó, ban đầu lúc thằng bé chơi vô tình sướt qua mà thôi, điều của đứa nhỏ cũng xem như là tình lý, nếu giống như thích gây phiền, thì Thư Nhan thật sự sẽ đau đầu hơn.
"Biết sai mới là con ngoan, bạn nhỏ Dương Dương, thể cho dì tại cháu Thiên Bảo như ?" Tâm trạng của Thư Nhan nặng nề, cô độc mang theo hai đứa trẻ, chuyện rõ ràng thu hút nhiều ánh mắt , nhưng ngờ nhanh như thế, hơn nữa đến đứa bé cũng liên lụy.
"Cháu sai, Thiên Bảo ba, , đúng ." Dương Dương thằng bé đánh một cái.
TBC
"Đứa nhỏ , con đừng lung tung nữa, mấy chuyện như , còn nữa hai quen như thế?" Mẹ của Dương Dương lúng túng liếc mắt Thư Nhan.