"Chị Lưu, đều bán hết ?" Thư Nhan kinh ngạc bà chủ, ngày hôm qua còn bán , chẳng ai thèm cơ mà.
"Đâu chỉ bán xong hết còn ít đang đặt hàng kìa." Bà chủ lấy một cuốn sổ từ bên trong , phía những ai đặt hàng bao nhiêu chiếc, trong đó còn khách hàng lớn trực tiếp lấy hẳn một trăm bộ.
"Ngày hôm qua lúc đây phát hiện bán cũng lắm mà cho nên báo lượng với bạn cũng ít." Thư Nhan thật sự ngờ tới mới buổi sáng hôm nay thôi mà thể kiếm một lượng lớn hàng hoá như , nên lúc đó cô chỉ bảo ông Trương mỗi màu mười bộ.
"Vậy cô nhanh chóng gọi điện thoại bảo ông nhiều hơn một chút , ở chỗ điện thoại đây." Bà chủ nóng vội .
"Cái vội, hiện tại hơn sáu giờ thôi nên trong nhà máy của cũng , giờ gọi điện qua cũng ai ." Thư Nhan lấy giấy bút : "Chị đặt bao nhiêu để ghi nhớ , trở về cho bạn ." Thư Nhan cẩn thận nhớ màu sắc và lượng, cô nhận một phần ba tiền hàng.
Cô đến các cửa hàng khác xem mới phát hiện bọn họ đều bán gần như khác là mấy thế còn sôi nổi tìm Thư Nhan lấy hàng.
Cô dùng biện pháp giống như để định bọn họ đó ghi nhớ lượng.
Cô ngoài tìm một cây điện thoại công cộng gọi điện tới trong xưởng, tiếng chuông vang lên thì ông Trương nhận máy: "Ai ?"
"Là đây ông Trương, ngày hôm qua tới bên phân phối hàng hoá đều bán xong hết , còn ít đặt nữa. Bây giờ bộ bán sỉ đều đang hàng, gọi điện báo cho ông lượng hàng hoá, ông ở bên nhớ một chút nhé." Thư Nhan kích động.
"Được, , , lập tức lấy giấy bút." Ông Trương cuống quít dậy khỏi sô pha chạy đến bàn việc lấy giấy bút .
Ông cẩn thận Thư Nhan báo kiểu dáng, màu sắc và cả lượng: "Nhiều như , trong xưởng của chúng cũng nhiều hàng hoá như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-142.html.]
TBC
Vì sợ mất quá nhiều nên hai tương đối bảo thủ ngờ tới thể đơn như .
"Ban đầu cũng đặt nhiều , hàng hoá ông cứ gửi đến Hàng Thành cho . Ngoài ông lập tức chợ mua nguyên vật liệu về nhập hàng, ông thể thiếu nợ khoản tiền chờ tới khi trở về đưa... dù cũng lập tức đưa hàng tới đây." Tuyệt đối ăn miếng thịt đầu tiên , nếu như bỏ lỡ thì sẽ khả năng dễ dàng một miếng thịt ăn như nữa.
"Không thành vấn đề, hiện tại chúng cũng coi như là một khách hàng lớn nên thể kết toán theo tháng cũng . Ở phía Hàng Thành vất vả cho cô , ở phía bên cô cứ yên tâm tuyệt đối sẽ rớt dây xích của cô ." Lúc bà xã của ông Trương cũng đẩy cửa , mặt mang theo vẻ mệt mỏi vui mừng.
"Ngày hôm qua em chạy tới mười mấy cửa hàng, bọn họ đều đồng ý lấy thử một ít xem. Em cảm giác quần áo thu chắc chắn thể nổi tiếng." Diệp Thục Cầm mới xong thì đến cuốn sổ : "Đây là cái gì ."
"Bà chủ Thư ngoài Hàng Thành đẩy mạnh tiêu thụ nhiều đơn hàng. Thục Cầm, nhà máy của chúng cần đóng cửa nữa ." Ông Trương kích động xoay vòng vòng trong văn phòng.
Ngày hôm qua khi Thư Nhan lấy một chút hàng hoá đây, mỗi màu cô chỉ lấy mười bộ nên căn bản đủ. Thư Nhan đều trực tiếp đưa thẳng cho chị Lưu, còn những nhà khác thì ngày mai sẽ đưa .
Ban đầu những cửa hàng bán sỉ bao gồm cả chị Lưu đều nể mặt mũi của Thư Nhan nên mới lấy thử hàng, hơn nữa phân phối những hàng hoá cũng cần tới tiền.
Hiện tại thấy lợi nhuận nên một đám bọn họ đều nhiệt huyết đẩy mạnh tiêu thụ, tất nhiên bọn họ hỗ trợ đơn thì sẽ càng bán nhanh hơn.
Chẳng qua Thư Nhan cũng chỉ gọi điện thoại, khi trở về những bán sỉ đó đặt thêm một ít đơn hàng, đặc biệt là ở chỗ chị Lưu đặt thêm cả năm trăm bộ.
Mặc kệ bao nhiêu Thư Nhan đều tiếp hết, nếu như thật sự thì tìm nhà xưởng lớn khác gia công tiếp, dù nhất định thể để bọn họ .
Thư Nhan gọi điện thoại bàn bạc với ông Trương một chút, cô cảm thấy thị trường bên của Hàng Thành lớn nếu như cứ mặc kệ thì sẽ đáng tiếc, cho nên cô mới quyết định để cho Diệp Thục Cầm đây.