"Mồng tám ." Cô giúp việc vội .
Cô giúp việc thật sự chịu khó, khi những quẹt dọn sạch sẽ từ trong ngoài, mà còn nhiều đồ ăn vặt cho ngày tết, gói nhiều sủi cảo đủ loại nhân, bỏ tủ lạnh hết còn đang để ở bên ngoài ít.
"Mẹ ơi, họ đều về ăn tết , chúng cũng sẽ về ăn tết ?" Thiên Bảo đột nhiên hỏi.
"Về ăn tết , về ?" Thư Nhan sửng sốt, còn tưởng rằng Thiên Bảo nhớ.
"Về..." Thiên Bảo cẩn thận Thư Nhan, thực trẻ con nhạy cảm, dù nó nếu nhắc đến ông bà nội và ba thì thể sẽ vui.
"Nơi chính là nhà của chúng , chúng ăn tết ở nhà . Đi xem tivi , buổi trưa nấu vài món ăn quê hương." Thư Nhan gì thêm với bé.
Ăn trưa xong, ba con ngủ trưa. Tỉnh dậy sắp ba giờ, Thư Nhan giường thẫn thờ, bỗng nhiên nên cái gì.
Hai mươi chín tết, Thư Nhan dẫn bọn trẻ dán câu đối, bắt đầu chuẩn cho bữa cơm giao thừa hôm nay, thỉnh thoảng điện thoại gọi đến chúc tết, là ông Trương còn Hồ Thụy Tuyết và những khác, ngoài , Phương Trạch Vũ cũng gọi điện thoại đến.
"Năm mới vui vẻ!"
"Anh cũng năm mới vui vẻ!" Thư Nhan ngờ sẽ gọi điện thoại đến.
"Cô... Năm nay đón năm mới với bọn trẻ ở Nam Thành?"
" . Không , quan hệ của với gia đình cho nên về, còn thì ? Đón năm mới cùng với bà ?" Thư Nhan chuyển sang hỏi.
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-201.html.]
Đột nhiên Thư Nhan nhớ đến sủi cảo ăn hết trong tủ lạnh, liền : "Năm mới các ăn sủi cảo ? Dì giúp việc nhà khi gói nhiều sủi cảo, và bọn trẻ ba ăn hết, cho một ít nhé."
Phương Trạch Vũ sửng sốt há miệng, bỗng nhiên từ chối: "Bà nội lớn tuổi, nấu cơm, đang lo năm mới gói sủi cảo thế nào đây, cảm ơn cô."
Mao Vệ Bình ở bên cạnh lập tức ngửi mùi khác lạ, giống như kẹo da trâu theo lên xe đến bên ngoài khu chung cư Thư Nhan ở.
Thấy Phương Trạch Vũ bước xuống từ một chiếc xe nhỏ, Thư Nhan chỉ cũng hỏi thêm: "Cũng và bà thích ăn nhân gì, nên lấy mỗi thứ một ít, túi màu đỏ là thịt và rau hẹ, trong túi màu trắng là thịt và đậu phụ, bên trong túi thắt nút cái gì cũng , thịt bò, thịt dê và hải sản, trộn tất cả các loại với , tay nghề của dì ." Thư Nhan giới thiệu xong, thấy Phương Trạch Vũ luôn đang cô thì thoáng sững sờ: "Cái đó, dì gói nhiều quá ba con ăn hết, để lâu thì sẽ ngon, nếu cảm thấy ngon thì lấy thêm cho ." Nói xong nhét đồ trong tay , xoay .
Trong xe một sấp khe hở cửa kính xe đang chằm chằm họ, thấy Thư Nhan thì mở cửa xe kéo Phương Trạch Vũ lên xe: "Có cô ? Có cô ?"
Phương Trạch Vũ sợ hãi đẩy đầu sang một bên: "Cái gì là cô ? Đừng bậy, là của hai đứa con ."
"Đệch! Phương Tử, ngờ gu mặn như thế đấy, mà thích gia đình, như thế là đúng ?" Mao Vệ Bình trợn mắt Phương Trạch Vũ, tuy rằng tin tưởng em của sẽ chuyện phẩm chất như , nhưng chuyện tình cảm ai thể rõ đây.
TBC
"Cô ly hôn ."
Mao Vệ Bình nuốt ngược trở những lời còn kịp : "Cậu chuyện thể đừng nghỉ nửa chừng , còn tưởng quyến rũ phụ nữ chồng nữa chứ. Ly hôn thì , ly hôn sẽ cơ hội ư? Mau theo đuổi , cũng ba mươi lăm , lớn tuổi ." Đột nhiên Mao Vệ Bình nghĩ đến gì đó, bối rối hỏi: "Cậu cô hai đứa con , cô triệt sản ? Dù thì con của riêng cũng hơn."
"Nói bậy bạ gì đấy?" Phương Trạch Vũ liếc mắt : "Bọn gì cả, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Bạn bè bình thường? Tin mới lạ đấy, Mao Vệ Bình thầm.
"Trở về đừng bậy, sẽ ảnh hưởng đến cô ." Phương Trạch Vũ sủi cảo trong tay, bảo lái xe đưa về nhà .
Phương Trạch Vũ trải qua quá nhiều chuyện, cũng là từng c.h.ế.t vài , cảm thấy Thư Nhan ly hôn sẽ như thế nào, mà ngược rung động đơn mạnh mẽ, tự tin và bụng .
Đương nhiên, cũng bởi vì một vài hành động ấm áp của Thư Nhan, thật sự khiến dễ chịu, ba mươi lăm tuổi, ngoại trừ ông bà nội, đầu tiên cảm nhận sự ấm áp ở một phụ nữ, động lòng là giả.