Thư Nhan liếc tay bà . Hai bàn tay trống , thức ăn ở ?
"Bác thấy thức ăn tươi nên mua nữa." Bác cả vội vàng giải thích.
TBC
Còn thể kiếm cái cớ nào tệ hơn nữa ?
"Bác cả ạ, bác cũng coi như một thành viên trong gia đình. Thú thật với bác, đúng là cháu với Phương Trạch Vũ đang yêu . Sau , nếu đến đây thường xuyên, bác đừng ngạc nhiên quá nhé." Thư Nhan báo cho bác cả.
Bác cả là vẻ bác đây đoán từ lâu , chính vì lo lắng sẽ quấy rầy hai đứa nên mới cố tình về muộn đấy.
"Cháu thể tìm một với cháu, với cả các con cháu thì quá . Khi ông nhà bác , bác mới hai mươi bảy tuổi, chỉ một mụn con gái. Nếu nhờ các chú các bác đều thì đúng là thể kiên trì ." Bác cả cũng một một nuôi con nên phần đồng cảm: "Hồi , bố nó mất, bác cũng từng ý nghĩ, nhưng thật sự gặp ai tâm đầu ý hợp cả."
Thư Nhan hiểu. Bà giống , chồng bà mất vì bệnh tật. Quan trọng nhất là lúc sinh thời, chồng bà với hai con, việc gì nặng nhọc bẩn thỉu cũng tranh , lên núi chặt củi thấy quả dại cũng thể nhớ tới bà . Đem một đàn ông như so sánh, tái giá còn dễ dàng nữa.
"Bác năm nay nay mới ba mươi tám. Thật tuổi tác cũng cao. Không nghĩ đến việc tìm một khác nữa ạ?" Về , phụ nữ độc lập hơn ba mươi kết hôn đầy rẫy. Như bản Thư Nhan đây, chẳng hơn ba mươi cũng kết hôn còn gì.
Tóm , cô cương quyết sẽ vì kết hôn mà để chịu tủi hờn. Chẳng lý nào đang độc vui vẻ, cưới chồng bóp mồm bóp miệng, còn hầu hạ . Cô điên .
"Bác? Con bác lên đại học ." Bác cả xua tay.
"Chí vì con gái bác lên đại học nên bác càng tìm. Con gái bác lớn. Tốt nghiệp , lấy chồng đẻ con, con đường riêng của . Cũng thể vì con vì cái cả đời . Cháu nghĩ là... bác thể sống cho bản ."
Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng, nhưng Thư Nhan cảm thấy thần thánh hóa quá mức.
Mẹ hết là một con bằng xương bằng thịt do ba sinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-279.html.]
Bác cả lên tiếng. Một lúc , bà mới bảo: "Đợi con nó nghiệp tính."
Mỗi một suy nghĩ, Thư Nhan tiếp tục khuyên nhủ nữa: "Bác về dinh thự Nam Phủ , cháu thu dọn qua chỗ về."
Đồ gia dụng trong nhà để hết cho Thư Nhan, bao gồm cả giường, là chiếc giường gỗ kiểu cũ, Thư Nhan quen nên dỡ cất kho. Chiều hôm qua, cô gọi điện cho xưởng đồ gia dụng, bảo họ mang ba chiếc giường giống như ở nhà mới đến. Vốn dĩ, cô cũng định giường trong phòng bác cả, thế nhưng bác cả thích giường kiểu cũ hơn.
Mùa hè trải một chiếc chiếu mát, một tấm giường là . Đây đều là đồ mới sắm, buổi sáng bác cả giặt xong. Mùa hè phơi một buổi trưa là khô. Thư Nhan thu chiếu mát và giường đem trải, thu nghĩ ngợi lung tung về chuyện của Phương Trạch Vũ.
Sau khi Phương Trạch Vũ về nhà, bà cụ gọi mấy câu liền mà cũng phản ứng gì.
"Làm thế ? Không cháu sang trồng gì đó giúp cô hàng xóm ?" Bà cụ quan sát từ xuống . Chẳng lẽ từ chối thằng bé? Ôi chao ôi! Đừng sốc quá nhé!
Bà từng kể chuyện xưa mắc bệnh tương tư, khi cô gái từ chối thì c.h.ế.t ngỏm.
"Trồng cho cô ít hành với mấy cây cà chua. Cô nhà ở dinh thự Nam Phủ. Bình thường ở đây." Nhìn vẻ mặt của bà cụ, Phương Trạch Vũ kìm nỗi vui mừng: "Cô nhận lời yêu cháu , bà ạ, cô đồng ý bạn gái cháu . He he he..."
Bà cụ trừng mắt , vỗ lên ngực, suýt nữa thì sợ thót tim. Nếu đồng ý thì bà sợ Tiểu Vũ sẽ nghĩ quẩn. Giờ thấy là đồng ý, bà cụ thấy bất trong lòng.
"Chuyện là chuyện vui. Cháu cô nhà ở dinh thự Nam Phủ. Vậy thì cô ... cũng khá giả nhỉ?" Người trong thôn chứ bà cụ thì rõ mồn một. Phương Trạch Vũ trở về đây mấy năm qua hề nhàn rỗi, thường xuyên việc ở bên ngoài, dẫn theo mấy chiến hữu của mở một công ty gì đó. Tóm là kiếm kha khá tiền.
Phương Trạch Vũ bà cụ, bà đang nghĩ gì, đáp: "Cô giàu hơn cả cháu cơ."
"Giàu hơn cả cháu?" Bà cụ ngờ vực.
"Dạ. Cô hợp tác với bạn mở một công ty thời trang. Làm ăn lắm." Cụ thể là bao nhiêu thì Phương Trạch Vũ , nhưng bà cụ cũng thể nhận , ắt hẳn là nhiều đếm xuể.