"Được, ký tên chỗ là ." Sau đó phía cảnh sát lấy thêm một phần tài liệu nữa cho bọn Thư Hữu Phúc ký , đồng thời răn dạy bọn họ: "Chúng bỏ qua vì đây là đầu, coi như truy cứu. nếu ông bà tố cáo ẩu nữa, ông bà sẽ chịu hình phạt, kể là án mạng cũng . Ông bà mau ."
"Không , do bên em gái ..."
"Đây là chuyện nhà của , thuộc quyền hạn của chúng ."
Thư Hữu Phúc thấy Thư Kiến Dương đợi bọn họ bên ngoài. Ông lập tức sợ hãi: "Kiến Dương, bọn chú cũng vì lo cho Nhan Nhan thôi, thật sự ý gì khác !"
Thư Kiến Dương bọn họ, nhẹ một cái: "Nể tình từng là thích, coi như bỏ qua. Sau các ngươi thành phố đừng tìm , về cũng sẽ với ông bà nội và ba , quan hệ gì với mấy họ hàng là các nữa!"
Ở bên , Thư Nhan điện thoại mà cũng cực kỳ im lặng. Sao thể hổ đến mức đó, vì tìm cô mà báo tới cảnh sát chứ?
Nghĩ ngợi một lát, Thư Nhan cầm điện thoại lên: "Anh ba, em nhờ giúp chuyện ."
Cô vẫn nhanh giải quyết vấn đề thôi, nếu ... cứ tiếp tục đột ngột xảy chuyện như thì thật sự đáng ghét.
Nhận điện thoại của Thư Nhan, Thư Kiến Dương, đang đường trở về công ty, lúc cũng thấy phần ghét bỏ.
"Em xem rốt cuộc là bọn họ nghĩ gì ? Báo cảnh sát g.i.ế.c . Anh là thế nào bọn họ ? Ai trong họ thành phố mà đãi cho ăn tham uống háu . Anh thấy là đối xử với bọn họ quá , dám báo cảnh sát g.i.ế.c nữa!" Tất nhiên là Thư Kiến Dương đang thật sự tức giận: "Em cũng may mắn, chịu mấy ba như !"
"Bị hai như sinh , em cũng còn cách nào nữa . Anh ba, em tìm là để hợp tác với một phen, xem cách nào thể khiến bọn họ tìm em nữa ?" Trái Thư Nhan hề sợ việc bọn họ tìm đến, chỉ là cô thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-290.html.]
"Chỉ cần em còn giữ tiền trong tay, bọn họ sẽ luôn nghĩ tới em." Thư Kiến Dương suy nghĩ: "Không thể để bọn họ loạn thế nào là như nữa, nhân lúc sẽ về thôn một chuyến."
"Vậy thì quá . Bọn họ cũng rảnh rỗi, bản lĩnh thì tự họ ngoài cũng kiếm tiền." Nếu em cô , nhất định Thư Nhan sẽ giúp họ một phen, nhưng những cứ bắt cô cho , nuôi bọn họ như nuôi ba . Thế thì đừng là giúp đỡ, cô cho bọn họ chút tiền thôi cũng thấy nhiều!
Thư Kiến Dương xoa lấy huyệt Thái Dương: "Em yên tâm , về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ, để bọn họ dám la lối, yêu sách nữa!" Anh báo cho tài xế một tiếng, họ đầu xe trở thẳng nông thôn.
Anh tài xế riêng, tất nhiên nhanh hơn mấy Thư Hữu Phúc xe khách. Thấy về, Thư Hữu Quốc đang hóng mát trong sân thấy ngờ vực.
TBC
"Sao tự dưng hôm nay con về ?"
Thư Kiến Dương sụ mặt xuống, đá một cú cây chổi bên cạnh nó văng .
"Thư Hữu Phúc về ?"
"Sao thế?" Ông cụ thấy đông tĩnh thì từ bên trong . Tuy tính cách thằng cháu của ông nóng nảy, nhưng nó vẫn hiếu kính trưởng bối, nay gặp chuyện gì mà nó giận dữ như ?
"Ông vẫn về ?" Thư Kiến Dương siết lấy nắm tay: "Thím hai bệnh nhập viện, hai ?"
"Không ." Bà cụ từ bên trong : "Cũng mấy ngày thấy tụi nó , bà vẫn chú ý nhiều. Bọn nó gây chuyện gì trong thành phố phiền con thêm nữa ?"
Mười ngón tay dài ngắn, cũng bên nặng bên nhẹ. Tuy trọng nam khinh nữ như Lâm Tử Hương, bà cụ vẫn quan tâm con cả và cô con gái út nhiều hơn, thứ gì cũng dành cho hai , so thì đứa con giữa là Thư Hữu Phúc cứ như nhặt về .
Thường thì... những con ba quan tâm nhất sẽ hiếu thuận nhất, hoặc thể vì lấy nhiều sự đồng tình của ba nhất, Thư Hữu Phúc chính là con hiếu thuận nhiều hơn trong các em. Vậy nên, đối phó với ông , cứ tìm ông bà cụ là . Chỉ cần bọn họ lên tiếng, Thư Hữu Phúc sẽ dám la lối, yêu sách vô lý nữa. Ông lộn xộn, Lâm Tử Hương cũng dám ồn ào, chứ gì đến ba đứa em họ ? Khóe miệng Thư Kiến Dương nhếch lên.