"Sớm gì mà sớm? Ở bệnh viện mấy ngày nay, lúc ngoài dạo, thấy nhiều già giường bệnh, nhưng con cái hiếm khi xuất hiện. Chúng vẫn nên tự tiền, còn nếu ... hừ, phần lớn là kéo về nhà chờ chết. Vậy nên chúng vẫn tự tiền trong tay . Chỉ tính thôi, lúc ngã từ nóc nhà xuống, bà xem nhà thằng cả, thằng hai thằng ba cầm hai nghìn đồng nào? Vì chuyện nên tính tới tính lui, lòng cũng lạnh . Thư Nhan cho hai nghìn năm trăm đồng, bà nhận xong thì đừng để Thư Kiến Bân gạt mất nữa. Chúng tự nắm ít tiền trong tay. Vậy chúng nó mới hiếu kính chúng !"
Trước đây Thư Hữu Phúc cứ tưởng con thứ ba hiếu, mãi đến ngã, ông nhận nhiều chuyện. Rồi mấy nay ở bệnh viện buồn chán ông tán gẫu với những già , phát hiện thêm nhiều vấn đề nữa.
Ai bằng tự , tự tích lũy một ít cho .
Thư Nhan hề mấy chuyện rắc rối trong nhà , cô chuyển cho Thư Kiến Dương sáu mươi nghìn đồng, trong đó năm mươi nghìn là tiền sửa đường, mười nghìn còn bao gồm hai nghìn năm trăm đồng tiền dưỡng già của bọn Thư Hữu Phúc năm nay và tiền mua lúa mạch, mua kê, dư bao nhiêu Thư Kiến Dương giữ , giúp cô chuyển tiền ngày lễ, tết luôn.
"Dạo công việc suông sẻ ?" Phương Trạch Vũ đầu thoáng qua Thư Nhan đang mệt mỏi, hỏi.
TBC
"Không , là chuyện trong nhà. Em nhờ họ giúp ký một bản thỏa thuận với nhà." Thư Nhan kể những chuyện xảy , cảm thán: "Nếu em quyên năm mươi nghìn, sự tuyệt đối suông sẻ thế. Lấy tiền trừ xui, cũng coi như điều thiện, tích cho chút đức."
Mà nhiều hơn là Thư Nhan vì nguyên . Đã linh hồn thì chừng thể chuyển thế đầu thai. Không chỉ đơn giản là hôm nay, cô cũng sẽ nhiều việc thiện hơn, giúp cô tích công đức.
Thanh Thanh nghỉ hè , Thư Nhan cũng xin nghỉ cho Thiên Bảo, ba con cùng Phương Trạch Vũ chuẩn đồ đạc ngoài chơi một chuyến.
"Mọi đều ngoài, thì bác cũng xin phép nghỉ để về quê một chuyến." Bác cả cảm thấy ở nhà việc gì mà lấy tiền lương thì cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-295.html.]
"Không cần như bác cả, nếu như ở quê chuyện gì thì bác xin nghỉ về quê, còn thì bác cứ ở trông nhà ?" Thư Nhan cũng thiếu mấy đồng tiền lương .
"Xa nhà cũng hơn nửa năm , bác cũng trở về quê xem , đến lúc đó bác sẽ trở một hai ngày để dọn dẹp, ." Bác cả cảm giác một ở trong nhà lắm, một mặt là thật sự về xem xem, lâu như , bà cũng chút nhớ nhà.
Bác cả như , Thư Nhan cũng khuyên nữa, Thư Nhan chuẩn nhiều đồ đạc để bác cả mang về quê, nào là hải sản, thịt, trái cây, còn mấy hộp sữa bò, bánh mì, thuốc bổ các loại, hải sản là Hồ Thuỵ Tuyết tặng đến, thịt là cô tự mua về, để lâu cũng sẽ còn ngon nữa, những thứ như sữa bò bánh mì còn thuốc bổ đều là quà khác tặng đến những ngày lễ.
"Đủ đủ , nhiều như thế thì ngại quá." Bác cả thấy những món Thư Nhan lấy , bà liên tục xua tay.
Chủ nhà thật là bụng, tiền lương đưa đúng hạn, chỗ ăn chỗ ở đều , ngày lễ thì tiền thưởng, bình thường còn cho trái cây để bà gửi cho con gái, bác cả cảm thấy bản đến thuê cho , mà là đến để hưởng phúc.
"Không , đồ ăn để lâu ăn sẽ hỏng, bác mang về nhà , thích thì để cho ăn, thích thì cứ tặng cho khác." Con đều là qua , bác cả chăm sóc hai đứa nhỏ tận tâm tận lực như , Thư Nhan mới thể hào phóng với bà như thế.
Ngoài quần áo mùa xuân của Thanh Thanh và Thiên Bảo từng mặc qua, sang năm chắc chắn thể mặc nữa, Thư Nhan cũng gói bộ cho bác cả mang .
Sự chênh lệch nhiệt độ buổi sáng và tối ở thảo nguyên cao, ngoài quần áo mùa hè còn mang theo áo khoác, mang theo một đôi giày, đồ dùng rửa mặt, còn mang theo một túi y tế bên , mang những món mặn mà bác cả muối, lỡ như ăn thức ăn ở đó quen thì thể lấy để ăn với cơm, tuỳ tiện sắp xếp một lúc mà hai vali lớn.
Lúc Phương Trạch Vũ lên lầu lấy hành lý, Thư Nhan chút ngượng ngùng: "Có quá nhiều ?"