"Không , nhờ bạn đặt giúp giường mềm ." Phương Trạch Vũ cảm thấy khá hảo.
Thư Nhan gọi hai đứa nhỏ , đó trở tay khóa cửa , lúc , cửa của nhà đối diện mở , Lâm Tuệ đang xách theo túi rác chuẩn xuống lầu vứt rác, thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đang cạnh khỏi sững sờ.
"Các vali lớn vali nhỏ thế là gì thế?" Ánh mắt cô khỏi liếc về hướng Phương Trạch Vũ đang xách hai cái vali lớn.
"Chẳng tụi nhỏ nghỉ hè , chúng dự định sẽ du lịch, chúng đang gấp lên xe lửa, khoan hãy , trở về sẽ mang vài món đặc sản cho chị, Thanh Thanh, Thiên Bảo, tạm biệt với dì Tuệ con." Thư Nhan thoải mái lấy cái túi từ tay Phương Trạch Vũ: "Đi thôi, tranh thủ thời gian."
Lúc , Lâm Tuệ mới kịp phản ứng , cô cầm túi rác xuống theo, đường hề câu nào, nhưng mà cô luôn quan sát Thư Nhan và Phương Trạch Vũ, cứ luôn cảm thấy hai mờ ám.
Xe của Phương Trạch Vũ dừng ở cổng, Thư Nhan mở cửa xe vô cùng tự nhiên, Phương Trạch Vũ ôm hai đứa nhỏ trong xe, đó mở cửa phó lái, cẩn thận đợi Thư Nhan định mới đóng cửa xe trở ghế lái, giữa hai gì với , mà Phương Trạch Vũ lên vô cùng sáng lạn.
Ai da! Có vấn đề nha!
Chiếc xe đầu , Thư Nhan bên đúng lúc đối diện với Lâm Tuệ, Thư Nhan vẫy tay về phía cô : "Chúng đây, tạm biệt."
Hai đứa trẻ cũng mua cả vé trọn gói, tương đương với việc đặt bốn cái giường, cả gian phòng nhỏ chỉ bốn họ.
"Rất đắt ?" Giường mềm thời điểm dễ đặt .
"Không đắt." Phương Trạch Vũ .
Từ Nam Thành đến nội thành ở thảo nguyên bên vẫn tuyến xe lửa đến thẳng, đến Bắc Kinh chuyển xe, đây còn đợi mười mấy tiếng đồng hồ, còn xe thêm hai tiếng, nếu như đến nơi lúc Phương Trạch Vũ ở thì còn cưỡi ngựa một hai tiếng nữa.
"Nơi ở khác ?" Cũng quá lạc hậu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-296.html.]
"Không ." Phương Trạch Vũ tưởng rằng Thư Nhan lo lắng đường khó , lập tức : "Anh qua với bạn , đến lúc đó sẽ đến đón chúng ." Anh lấy trái cây rửa sạch , còn nhiều loại đồ ăn vặt để cái bàn nhỏ, hỏi Thanh Thanh và Thiên Bảo: "Các con ăn gì?"
Hai đứa trẻ lắc đầu, hôm nay mới sáng sớm hai đứa gọi dậy, bây giờ buồn ngủ.
"Hai đứa ngủ một lát ." Xe lửa đến Bắc Kinh mất mười chín tiếng, gần hơn một giờ đêm mới đến, đến lúc đó còn đợi xe hơn một tiếng nữa, bây giờ nhân lúc còn ở xe nghỉ ngơi để dưỡng sức.
Sợ hai đứa trẻ ngã xuống đất, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đều ngủ giường , xuống đắp kín chăn, Thư Nhan nghiêng đầu thấy Phương Trạch Vũ đang cô, cô liếc một cái: "Nhìn em gì, mau ngủ ." Nói xong cô xoay đưa lưng về phía , nhưng cô vẫn cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Phương Trạch Vũ, cô chỉ cảm thấy cả tấm lưng đều nóng hừng hực hẳn lên.
Thư Nhan yên lập tức cử động, ngay đó cảm thấy ánh mắt như thiêu đốt của còn nữa, lúc mới từ từ thả lỏng cơ thể, từ lúc nào mà ngủ say .
Có thể vì phòng chỉ bốn bọn họ, cũng thể do Phương Trạch Vũ ở đây, nên Thư Nhan ngủ vô cùng yên tâm.
Lúc tỉnh dậy thì mười một giờ, Thư Nhan duỗi , sang thì thấy Phương Trạch Vũ và hai đứa nhỏ đều thức dậy , đang chơi xong một ván bài tú lơ khơ ở giường góc đối diện.
TBC
Thư Nhan sấp bọn họ, thì là chơi kiểu đô mi nô, là mỗi lượt rút một lá bài, bài của ai giống với một tấm bài cùng trong bộ bài, thì thể lấy , cái xấp bài đó là chiến lợi phẩm của cô bé.
"Mẹ, dậy , mau tới chơi cùng bọn con ." Thiên Bảo phát hiện Thư Nhan thức dậy, lập tức hào hứng kêu lên.
Thanh Thanh Thư Nhan với ánh mắt mong đợi.
"Được, cũng chơi."
Suốt chặng đường , Phương Trạch Vũ hết từng thành phố, hơn nữa còn thể một vài thông tin, thực sự cho Thư Nhan kinh ngạc.
"Những nơi từng đến ?" Nếu thể quen thuộc như .
"Có vài nơi từng qua, vài nơi là khác tới. Lúc đó tham gia quân đội, là dọc theo con đường , suốt cả chặng đường, tiểu đội trưởng dẫn bọn cũng là khác đến, đó cho bọn ." Phương Trạch Vũ nhớ : "Có vài chiến hữu là do lúc đó quen ."