Bọn họ là đội tân binh, và một chiến hữu may mắn tiến cùng một chỗ, chỉ đáng tiếc là, chiến hữu đó mãi mãi thể về nhà nữa .
"Chú Phương, thể kể chuyện tham gia quân đội cho con ? Con ." Con trai và con gái thật giống , Thiên Bảo cảm thấy hứng thú với cuộc sống lính của Phương Trạch Vũ, còn Thanh Thanh thì thích chơi đô mi nô với Thư Nhan hơn.
Hơn một giờ đêm, cuối cùng bọn họ cũng đến Bắc Kinh, mỗi xe đều ngủ một giấc, lúc xuống xe tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn. Những ghế cứng thì mệt mỏi thấy rõ.
"Chúng ở phòng chờ đợi một chút, đói chứ, ngoài xem xem gì ăn ." Phương Trạch Vũ bỏ đồ đạc xuống.
"Không cần , bây giờ vẫn đói, hơn nữa trái cây với đồ ăn vặt ở đây vẫn còn, xuống nghỉ ngơi một lát , nhiều hành lý như đều do một xách." Vốn dĩ Thư Nhan định xách đồ, nhưng Phương Trạch Vũ cho.
Mặc dù cô như , Phương Trạch Vũ vẫn ngoài dạo một vòng, lúc trở trong tay cầm mấy quả trứng , Thanh Thanh và Thiên Bảo mỗi hai quả, Thư Nhan khẩu vị, chỉ ăn một quả, còn đều đưa hết cho Phương Trạch Vũ ăn.
"Sắp soát vé , chúng thôi." Thư Nhan dắt hai đứa trẻ theo sát lưng Phương Trạch Vũ.
"Chắc buổi trưa ngày mai chúng thể sẽ đến nơi." Phương Trạch Vũ thấy hai đứa nhỏ và Thư Nhan vẻ mệt rã rời, : "Mọi ngủ một lát , trời sáng sẽ gọi dậy."
Phương Trạch Vũ thu dọn hành lý xong, đầu ba con đều ngủ, khoé miệng khẽ cong lên, cầm theo bình nước nóng rót nước, nếu thì sáng sớm ngày mai đông , khó mà lấy nước nóng.
Chỉ còn ba bọn họ ở trong khoang phòng, Phương Trạch Vũ yên tâm, rót xong hai bình nước nóng lập tức vội vã về.
Anh cẩn thận trèo nhẹ nhàng lên giường, Phương Trạch Vũ nghiêng ngắm Thư Nhan đang ngủ say, thỉnh thoảng liếc mắt xuống hai đứa nhỏ bên , cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vừa tỉnh dậy, là bảy giờ sáng. Thư Nhan híp mắt , ngoảnh đầu thì chỉ thấy giường đối diện sớm trống , tấm chăn xếp ngay ngắn, giường bên cũng thấy , cũng là .
Thư Nhan suy nghĩ lâu mới rủ Phương Trạch Vũ cùng du lịch. Sau một câu thế ? Nếu hai hợp , cùng du lịch một là ngay. Nhất là loại du lịch tham quan khá mệt mỏi , cho nên lúc đầu Phương Trạch Vũ đến thảo nguyên, cô lập tức đồng ý.
Cô tình huống bất kỳ thông tin, giải trí, thì hai bọn họ cùng với hai đứa bé, thể chung sống với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-297.html.]
Cứ như mắt mà , Phương Trạch Vũ tận tâm chu đáo, còn trách nhiệm. Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Thư Nhan dậy giường, lấy dây thun tuỳ tiện búi tóc , hai đứa nhỏ đang cùng chơi đồ chơi ở chiếc giường bên giường cô.
"Chú Phương ?"
Thanh Thanh trả lời, thấy tiếng gõ cửa. Thư Nhan nhanh chóng mở cửa, chỉ thấy đang bưng một khay đồ ăn.
TBC
Một bát canh trứng gà còn một bát cơm chiên trứng, bình thường những món đương nhiên đơn giản để , nhưng ở xe lửa thì vô cùng khó tìm.
"Sao ?" Trên xe lửa cơm hộp, đắt thì còn khó ăn.
"Anh thấy ba ăn gì cả, nên sáng sớm hôm nay nhà ăn bên đó mượn phòng bếp để tự nấu, nếm thử xem, xem hợp khẩu vị ?"
Thư Nhan nhận đồ ăn với : "Không cần phiền phức như , hôm qua bọn em cũng ăn ít thức ăn , hơn nữa nên gọi em dậy mới , hôm qua lúc lên xe xuống xe đều do xách hành lý, e là buổi tối ngủ sâu ?"
"Không mệt, em ăn thử xem mùi vị thế nào?" Phương Trạch Vũ giúp Thư Nhan múc một bát canh.
"Em còn đánh răng rửa mặt, em rửa mặt ."
"Cần nước nóng ?" Phương Trạch Vũ đặt bát canh xuống, lấy cái chậu rửa mặt ở giường cho Thư Nhan.
"Cần." Hôm qua còn tắm, Thư Nhan cứ cảm thấy dính dính, đổ ít nước nóng lau , cũng thoải mái một chút: "Hai đứa tắm ?"
"Tắm ạ, chú Phương tắm cho con." Thiên Bảo nhe răng cho Thư Nhan xem: "Mẹ, xem con sạch ?"
"Sạch sẽ, mau ăn cơm với chị , lát nữa ." Thư Nhan đẩy nhẹ cái đầu nhỏ của bé .
Trở với tinh thần sảng khoái, thấy ba còn đang thì thầm chuyện, rõ gì, nhưng mà nụ mặt Thanh Thanh từng khép .