"Vậy thể đưa nó về nhà cùng ? Như thì chú cừu nhỏ sẽ đói c.h.ế.t nữa." Thiên Bảo lập tức lên tiếng .
"Cừu là của ông trưởng thôn, hai con đưa , cả nhà ông trưởng thôn sẽ tiền sinh sống, Thiên Bảo và Thanh Thanh, hai con từng nghĩ đến vấn đề ?" Thư Nhan nghiêm túc hai đứa bé: "Chú cừu nhỏ cũng như , đó là những gì mà cả nhà ông trưởng thôn giữ để kiếm sống, Kim Sơn tặng cho hai con là khách sáo thôi, hai đứa nhận ?"
"Vậy chúng thể mua ạ?" Thiên Bảo ủ rũ hỏi.
"Mua thì mang về như thế nào? Con quên chúng đến đây thế nào ?"
Vừa nghĩ tới chen chúc với một con cừu lớn như trong một gian nhỏ , Thanh Thanh giật một cái, vội vàng lắc đầu: "Hay là thôi ."
"Được , đợi đến khi trở về Nam Thành, sẽ mua một con ch.ó nhỏ cho hai con, chó nhỏ cũng đáng yêu, còn bảo vệ các con." Thực Thư Nhan nuôi từ lâu , nhất là khi mua nhà.
TBC
"Vậy ạ." Thiên Bảo miễn cưỡng đồng ý.
Trước lúc rời , trưởng thôn và những dân chăn nuôi tổ chức một bữa tiệc tạm biệt long trọng, bộ trong thôn đều đến, vây quanh đống lửa ca hát nhảy múa, Phương Trạch Vũ và Thư Nhan cũng ép lên nhảy múa một hồi lâu.
Sáng sớm ngày hôm , hai thức dậy thu xếp thứ xong xuôi, Lâm Đại Chí còn lái xe máy cày tới kéo bọn họ đến trong nội thành.
"Trạch Vũ, hiện giờ điện thoại trong quân đội đều thể gọi thông , việc gì thì cứ gọi điện thoại cho , nhớ thường xuyên liên lạc đó." Lâm Đại Chí những việc trải qua những năm nay của Phương Trạch Vũ, choàng qua bả vai , ghé tai nhỏ giọng : "Em dâu rốt, đối xử với cô ."
"Cái còn cần ?" Phương Trạch Vũ trợn mắt liếc , đối xử với vợ thì đối xử với ai chứ?
"Có thời gian rảnh thì đến Nam Thành chơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-303.html.]
Một đường luân chuyển trở về tới Nam Thành, lúc xuống xe, Thư Nhan thở phào một thật nhẹ nhõm.
"Đến thảo nguyên chơi vui đó, nhưng tình hình giao thông ở đó thì quá bất tiện." Lúc ngoài du lịch thật sự là quá phiền phức, giống như từ Nam Thành đến Bắc Kinh, cao tốc chỉ cần bốn năm tiếng đồng hồ, hiện giờ gần hai mươi tiếng đồng hồ, kém gần như là gấp rưỡi.
Phương Trạch Vũ thấy nét uể oải trong mắt Thư Nhan, bảo đợi ở bên cạnh cửa , còn lái xe tới.
Lúc bọn họ về đến tiểu khu thì gần năm giờ chiều, lúc phần lớn đều tan trở về nhà, Phương Trạch Vũ do dự một lúc, mới thoải mái xuống đưa Thư Nhan lên tầng.
Một vài quen Thư Nhan hoặc là quen Phương Trạch Vũ thấy, đều thì thầm bàn tán với .
"Đó là thật ? Phương Trạch Vũ đang quen với một phụ nữ trong tiểu khu của chúng ?"
"Cái gì mà đang quen? Người là yêu bình thường." Bà Trương Thư Nhan.
"Người phụ nữ con ? Con trai cô hình như còn học nhà trẻ ở đây."
"Cái , cô ly hôn từ lâu , trai vợ gái chồng, đến với thì gì sai chứ? Theo thấy thì trẻ tuổi Phương Trạch Vũ cũng tìm một cô gái độc nào phù hợp với tuổi của , tìm ly hôn cũng , hơn nữa Thư Nhan cũng xinh , tính cách cũng , nếu như cô từng ly hôn, thì bao nhiêu theo đuổi ." Bà Trương một vài chuyện về Thư Nhan, nhanh chóng giúp cô.
Không quá ba ngày, nhiều ở quanh đó đều Phương Trạch Vũ yêu, mà còn là một phụ nữ từng ly hôn hai đứa con.
Đa đều rằng Phương Trạch Vũ thông minh, tuổi của , công việc, mặt mày hốc hác, tìm một cô gái ngoan cũng khó, tìm phụ nữ từng ly hôn con nhỏ thì hơn nhiều, cần bỏ tiền sính lễ, cũng đãi rượu , tiết kiệm một khoản tiền lớn, phụ nữ đó nhà ở thủ đô Nam Thành, chứng minh cô còn chút tiền, đây là chuyện hơn nhiều.
"Chẳng vẫn luôn yêu ? Sao bây giờ yêu ?" Chu Tiểu Mai khi tan trở về nhà, đường thấy hàng xóm đang chuyện phiếm, cô vội vã chạy về nhà hỏi .
"Sao ? Con cũng là, bỗng nhiên ý Phương Trạch Vũ ? Cho dù năm đó oan uổng, thì chuyện tù cũng là thật, công việc cũng mất , bây giờ còn gì ở bên ngoài? Chỉ một chỗ duy nhất đó chính là nhà, chẳng qua là kế đó của cũng dễ sống chung, như là xứng với con, Tiểu Mai , hôm nào sẽ tìm một mối cho con, chúng cần vội." Mẹ Chu vẫn cho rằng con gái chịu đả kích cho nên mới thích Phương Trạch Vũ.