Lần trở về tàu hỏa, mà trực tiếp mua vé máy bay trở về, mất hơn ba tiếng đến nơi.
Sau khi xuống máy bay, Thư Nhan và Phương Trạch Vũ khỏi lối thì thấy Thư Kiến Dương ở đó chờ, tay còn giơ một tấm bảng.
Thư Kiến Dương thấy Thư Nhan và Phương Trạch Vũ, ngừng bên trong tìm kiếm, nhỏ giọng thầm:
"Sao còn nữa?"
"Anh ba, ba..." Thư Nhan gọi mấy cũng trả lời, cho đến khi tới bên cạnh vỗ vai một cái:
"Anh ba, em ở đây !"
TBC
Thư Kiến Dương dám tin Thư Nhan: "Thư Nhan?"
Thư Nhan nghiêng đầu, đùa giỡn , gật đầu:
"Hmm, mới bao lâu gặp quên em, ba cho khác thật đau lòng."
"Em thật sự là Thư Nhan?" Thư Kiến Dương vẫn chút tin, cẩn thận mặt cô, dáng vẻ chút giống chú Hai, nhưng thật sự dám nhận: "Em cũng đổi quá nhiều, cứ như đổi thành một khác ."
Cho dù là em gái , Thư Kiến Dương cũng thể che giấu lương tâm mà Thư Nhan xinh , ưu điểm duy nhất của cô chính là cần cù hiền lành, năm ngoái ly hôn đến bây giờ, mới một năm, biến hóa quả thật là long trời lở đất.
Gầy, trắng, trở nên xinh , chủ yếu là khí chất, đây là một cô gái nhỏ quê mùa ở nông thôn, nhưng bây giờ trở nên tự tin hào phóng, khí chất cao quý, so với đây căn bản là cùng một .
Thư Nhan , quả thật cô đổi lớn, ba kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-343.html.]
"Anh ba, đây chính là Phương Trạch Vũ em với , trở về cùng em. A Vũ, đây là ba mà em thường , đối với em , còn hơn ruột." Thư Nhan hào phóng giới thiệu cho hai .
"Xin chào." Phương Trạch Vũ thấy Thư Kiến Dương về phía , lập tức thẳng , cung kính chào hỏi.
Mỗi thấy Phương Trạch Vũ đầu tiên khẳng định đều vết sẹo mặt hấp dẫn. Thế nhưng khi bọn họ trở về Tây Thành, Thư Nhan từng với về tình huống của Phương Trạch Vũ, tuy rằng là một tên côn đồ, nhưng cũng bội phục những bảo vệ quốc gia , hơn nữa đàn ông mà, thêm chút sẹo cũng việc gì, vài vết sẹo khác c.h.é.m thương, những thứ đều cả, chỉ cần đối xử với Nhan Nhan là .
"Cậu cứ gọi là ba giống Nhan Nhan ." Thật Phương Trạch Vũ lớn tuổi hơn , nhưng ai bảo là ba của Thư Nhan, phục cũng .
Vốn tưởng rằng Phương Trạch Vũ sẽ cái gì, kết quả hào phóng gọi ba, điều ngược vẻ Thư Kiến Dương chút hẹp hòi.
"Vẫn là máy bay thuận tiện, mới bao lâu tới nơi , đến Nam Thành chơi cũng sẽ máy bay." Thư Kiến Dương chuyển đề tài.
"Khi nào đưa chị dâu đến Nam Thành chơi? Vấn đề ăn uống em sẽ bao trọn gói."
Thư Nhan còn từng gặp nàng dâu mới của ba, cô tò mò rốt cuộc là cô gái nào thể thu phục Thư Kiến Dương.
Thư Kiến Dương hiện tại chỉ việc về kiến trúc, bắt đầu tìm hiểu đến bất động sản, năm nay mới mua một mảnh đất chuẩn tự xây nhà, nơi đó vị trí tương đối dự định xây hơn mười biệt thự, một căn của , còn để cho Thư Nhan một căn.
Cho nên hiện tại cũng chuyển nhà, vẫn còn ở trong căn nhà Thư Nhan bán cho , trang trí một nữa, tiên phòng cưới, chờ biệt thự bên xây xong mới chuyển qua.
"Để cho em gì? Nếu em mua nhà sẽ tự mua, hơn nữa Tây Thành bên em cũng nhất định sẽ trở về." Thư Nhan cảm thấy khả năng sẽ trở về.
Hai đứa nhỏ hiện tại cũng coi như Nam Thành, xác suất lớn cũng sẽ trở về Tây Thành, dù cũng tiền, mua lúc nào cũng .
"Nói bậy bạ cái gì thế, cho dù chuyện gì thì nơi cũng là quê hương của em, lá rụng về cội, chờ lớn tuổi, bọn nhỏ sẽ nhà riêng, em về ở đây thì ở ?" Đột nhiên, thấy Phương Trạch Vũ cao lớn ở một bên, hình như là Nam Thành, khi Thư Nhan gả cho , chỉ sợ già cũng sẽ trở về, nghĩ như , nhất thời trong lòng chút cảm thấy dễ chịu: "Dù cũng để cho em một căn nhà nhà, lúc trở về cũng chỗ trú chân."
"Cũng đúng, quê hương của Nhan Nhan ở chỗ , về chúng khẳng định thường xuyên trở về, ở bên một căn nhà cũng thuận tiện đôi chút." Phương Trạch Vũ kéo Thư Nhan, đều qua , Thư Kiến Dương chuyện gì, bọn họ cũng sẽ từ chối giúp đỡ.