Không đúng, rảnh rỗi nhất chính là Thư Nhan mới đúng. Phương Trạch Vũ vẫn đến công ty còn Thư Nhan thì thuê một quản lý chuyên nghiệp cho công ty điện thoại của , phía bên Nhan Tuyết thì Hồ Thuỵ Tuyết và Thanh Thanh lo. Còn cô chỉ thỉnh thoảng đến hai nhà máy mà công ty mở một chút còn thì chẳng chuyện gì để cả.
Hiện tại thì cô hiểu vì các bậc phụ đều thích thúc giục con cái kết hôn . Không cháu trai cháu gái vui đùa thì quả thật quá nhàm chán.
Cô chuyển dời ánh mắt lên Thanh Thanh, Thanh Thanh còn đang dùng cơm cũng lập tức nhảy dựng tóc gáy.
"Mẹ, con ăn no , buổi chiều con còn hội nghị quan trọng, con đây."
Thanh Thanh chạy khỏi cửa lau mồ hôi đang ứa , cái ánh mắt của thật đáng sợ, cô nhóc tìm một ít chuyện cho mới .
Thanh Thanh mở cho một nhà hội sở dưỡng sinh dành cho Thư Nhan tại vùng ngoại thành Nam Thành. Cũng giống như sơn trại nghỉ dưỡng, ở trong trang viên còn trồng thêm nhiều các loại hoa tươi còn xung quanh thì đất đai bao quanh cùng các loại trái cây rau củ. Mỗi khi nấu ăn cũng thể tự hái lấy, đằng còn cả suối nước nóng, dù là gì thì tất cả những thứ thư giãn giải trí cũng đều hết.
Những năm Thư Nhan cũng quen ít những nữ cường nhân cùng các quý bà giàu . Tin tức gửi tới, từng từng chạy tới xử lý thẻ cổ đông, lúc tới đây mới phát hiện nơi cũng thật sự tồi, giải trí cũng mà chuyện ăn cũng thể. Nơi trở thành hội sở bí mật của những phụ nữ , ở đây bọn họ thể uống , tâm sự, tắm suối nước nóng, mà lúc trở về còn thể vườn hái một loại rau quả thuần thiên nhiên mang về nữa, mỗi còn ở nhà khen.
Có chuyện nên thời gian trôi qua cũng nhanh, cô cũng rảnh rỗi mà cả ngày suy nghĩ lung tung nữa, vì mà Thanh Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thư Nhan nhịn mỉm với Phương Trạch Vũ: "Em cũng chỉ đùa một chút thôi mà con bé dọa cho thế kìa?"
"Em cũng là doạ cho con sợ , đừng đùa kiểu ." Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Thanh Thanh lớn cũng cái gì, chúng ba cũng chỉ xem một chút là , đừng quá nhúng tay cuộc sống của tụi nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-415.html.]
"Em còn , chỉ là do đôi khi em nhịn mà lo lắng thôi. Thanh Thanh cũng lớn mà từng thấy nó yêu đương bao giờ, em còn đang sợ bởi vì chuyện ly hôn của em mà khiến con bé sợ cưới."
Khi đó Thiên Bảo còn nhỏ nên cái gì cũng đều hiểu, thế nhưng Thanh Thanh thì ký ức. Thật cô nhóc tất cả thêm những hôn nhân thất bại của ít xung quanh nên Thư Nhan cũng sợ cô nhóc chịu ảnh hưởng.
"Em yên tâm, Thanh Thanh còn dũng cảm mạnh mẽ hơn nhiều so với em nghĩ." Phương Trạch Vũ cảm thấy Thư Nhan vẫn còn dừng tại thời điểm khi Thanh Thanh còn nhỏ. Thế nhưng thực tế thì cô bé nhát gan, nhút nhát năm xưa nay lơ đãng mà trưởng thành từ lâu .
Thiên Bảo là luôn hai năm đến cả lúc ăn tết cũng trở về. Nếu như thỉnh thoảng còn gọi mấy cuộc điện thoại thì Thư Nhan cũng lo lắng mất liên lạc . Thiên Bảo trở về khiến Thư Nhan trằn trọc suốt cả đêm ngủ , mới sáng sớm mà cô ồn ào bắt Phương Trạch Vũ dậy đón Thiên Bảo.
"Hiện tại mới chỉ tới năm giờ ba giờ chiều Thiên Bảo mới về đến nơi, bây giờ quá sớm ?" Phương Trạch Vũ bất lực .
Hình như đúng là sớm, Thư Nhan thoáng qua thời gian nhưng mà cô vẫn thể yên cho nên cô dứt khoát lên tới phòng của Thiên Bảo để quét dọn một nữa. Sau đó cô tới phòng bếp chuẩn một chút đồ ăn, những thứ đều là món Thiên Bảo thích.
Vừa ăn cơm trưa xong là Thư Nhan lôi kéo Phương Trạch Vũ còn cả Thanh Thanh và Tiểu Bảo đến trạm xe lửa đón Thiên Bảo.
Thiên Bảo để tóc đầu đinh, làn da ngăm đen, mặc một chiếc áo phông màu đen đơn giản cùng chiếc quần jean và giày chơi bóng màu đen, cả đều sạch sẽ lưu loát ở mặt Thư Nhan, hốc mắt ửng đỏ lộ nụ tươi xán lạn.
TBC
"Mẹ, con trở về ."
"Con còn trở về ? Vừa là luôn hai năm cũng chẳng xin nghỉ phép mà trở về nhà lấy một chuyến." Thư Nhan thấy con trai là nước mắt lộp bộp rơi xuống. Kể từ khi đến thế giới bọn họ cũng bao giờ từng tách lâu như : "Cao lớn , cả cũng tinh thần hơn."