"Sao ăn cái ?" Diệp Thanh Thanh nghĩ sâu xa hơn, cho rằng bọn họ tiền nên chỉ thể ăn cái , để dành những món ăn cho chúng.
Thư Nhan phì : "Nghĩ cái gì thế, đang giảm béo nên ăn cơm thôi, các con mau ăn ."
Chế độ ăn giảm cân cực kỳ đau khổ, đặc biệt là khi hai bé heo bên cạnh ăn nhóp nhép nữa. Thư Nhan rau trong bát của , tưởng tượng đây là một bữa tiệc lớn ngon nhất mới ăn từng miếng nhỏ.
Sức ăn của nguyên , vẫn luôn ăn hai bát to cơm, còn ăn thịt mỡ nữa. Sau khi Thư Nhan xuyên đến thì ý thức ăn no tám mươi phần trăm, bữa tối ăn thịt lợn, đến bây giờ gầy hơn một chút. Tối nay chỉ no sáu mươi phần trăm, còn là canh suông và nước lã, tới chín giờ đói bụng.
Sợ đánh thức các con, Thư Nhan nghiêng đè lên dày, cảm thấy đói cồn cào, trong dày như đang thiêu đốt , liên tục tiết nước miếng. Thư Nhan khó chịu nhắm mắt , mau chóng chìm giấc ngủ để cảm thấy đói nữa, đó cô phát hiện lúc đói ngủ nổi.
Bảo c.h.ế.t đói là đau đớn nhất, cuối cùng Thư Nhan cũng cảm nhận . Thở dài thườn thượt, định dậy uống ngụm nước, Thư Nhan cảm giác tứ chi của đang run rẩy, đương nhiên đây là ảo giác mà thôi. Cô uống hai ngụm nước ấm xong, trong dày thoải mái hơn một chút, ánh mắt liếc thấy đồ ăn thừa bàn, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vã về giường ngủ.
Thư Nhan vẫn đang đấu tranh tư tưởng. Mập ? Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sống hạnh phúc bao? Không , giảm cân, kiên trì, bây giờ ngoài là bà nội của Thanh Thanh và Thiên Bảo, cay cơ chứ? Giảm cân, .
Không ngủ quên từ lúc nào, đánh một giấc đến hừng đông, lẽ là đói quá mức nên còn cảm giác đói nữa. Thư Nhan ngoài mua bữa sáng, mua cho một cốc sữa đậu nành và một quả trứng gà, còn hai đứa nhỏ thì sữa, bánh bao và trứng gà.
Bữa sáng vẫn cần ăn, giảm béo cũng thể để ý đến cơ thể , đường về Thư Nhan ăn bữa sáng, mặt rạng ngời niềm hạnh phúc.
"Ăn nhanh đưa các con đến trường nào." Bóc trứng gà cho hai con xong, Thư Nhan bếp chuẩn cơm trưa cho Diệp Thanh Thanh.
Lúc vo gạo nấu cơm, Thư Nhan còn cố ý nấu nhiều hơn một chút, buổi trưa cô rang cơm lên hoặc là cơm chan súp cũng . Thịt ba chỉ kho tàu khá lâu, Thư Nhan rang lên trong nồi một lúc bỏ thẳng nồi áp suất, bóc hai quả trứng luộc cho , mười phút là xong. Vừa để chừa một ít thịt nạc băm nhuyễn, đậu cô ve thì thái hạt lựu, món đậu xào thịt băm lò. Hai món ăn cộng thêm hai quả trứng gà, cơm hộp thành.
"Lượng thức ăn bỏ cho con đủ, đến lúc đó nhớ chia sẻ với các bạn nữa. Đây là sữa, đừng quên uống đấy, với cả ăn cơm xong thì nhớ ăn hoa quả, chuối tiêu để ở chỗ cho con nè, đừng đè lên nhé." Thư Nhan cất đồ giúp xong, dặn dò tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-55.html.]
"Con , cảm ơn ." Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Trường của Diệp Thiên Bảo cơm trưa, nhưng Thư Nhan vẫn bỏ bánh quy nhỏ , cũng thể chia cho các bạn ăn.
Từ nhà đến nhà trẻ cần qua Trường Tiểu học Tây thành, bọn họ cũng tiện một đường luôn.
"Mẹ ơi, con học đây." Diệp Thanh Thanh chạy đến cổng trường, nắm tay một bạn gái .
Thư Nhan vui mừng nở nụ hiền từ, tình bạn giữa trẻ con thật nhanh chóng, mới một ngày mà đến mức thể vệ sinh cùng .
Đối lập với con gái, Thư Nhan yên lòng về Diệp Thiên Bảo hơn, cô cẩn thận dặn dò bé nhất định đánh trong trường, đoàn kết hòa đồng với bạn bè.
"Thế nếu khác đánh con thì ạ?" Diệp Thiên Bảo bĩu môi tỏ vẻ phục.
TBC
Thư Nhan: 'Đột nhiên nghẹn họng, trả lời thế nào đây, cứu tui với, gấp lắm ... '
Bị chằm chằm bởi đôi mắt to và ngây thơ của Diệp Thiên Bảo, Thư Nhan do dự hồi lâu mới đáp: "Đánh là đúng, cho nên Thiên Bảo đánh với khác, nhưng mà nếu khác đánh con thì con cũng cần phản kháng, bảo vệ bản , hoặc là thể tìm giáo viên nhờ giúp đỡ."
Trả lời như sai nhỉ? Thư Nhan cảm thấy ưu sầu, nuôi con đúng là dễ dàng mà.
"Nhớ chia sẻ bánh quy nhỏ với các bạn nữa đấy, ." Thư Nhan vỗ nhẹ lên đầu bé.
"Mẹ của Thiên Bảo chờ chút ." Cô giáo Lưu, giáo viên của Diệp Thiên Bảo gọi Thư Nhan .