Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:08
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Vân từ nhỏ đã thích ăn điểm tâm,bánh hoa sen, bánh đậu xanh, sữa đông chưng đường, bây giờ thì thích ăn mấy thứ này hơn, nếu như không phải là sợ ăn nhiều sẽ béo,thì nàng có thể một lúc ăn liền mấy cái.
Tại sao lại có món ăn vừa thơm, vừa ngọt, vừa mềm như vậy cơ chứ, nếu như mây ở trên trời có thể ăn được, thì nhất định cũng là hương vị này.
Nhưng mà An Vân vẫn định mua một ít đem về, để cho nương nàng nếm thử.
Mấy vị cô nương khác cũng có quyết định này, điểm tâm này quá nhỏ, phải mua nhiều thêm mấy cái mới được, chỉ tiếc là trà sữa không thể mang về, vị cô nương làm gốm rất tốt kia hỏi, “Vậy thì có thể mang bình nước từ trong nhà tới mua được không? Cứ đổ từng ly vào trong là được.”
Cố Tiêu mỉm cười, “Như vậy cũng được.”
Làm buôn bán mà, chỉ cần không phải là yêu cầu quá phận thì đều có thể thỏa mãn được, “Chỉ là cái này cũng không thể uống nhiều, giống như điểm tâm vậy, ăn nhiều sẽ béo phì.”
Bên trong có sữa bò, đường trắng, gạo nếp,trân châu còn nấu qua với đường đỏ nữa, bên trong thạch cũng bỏ thêm đường, cái nào cũng có đường.
Đám người An Vân đồng loạt gật đầu, nên uống ít thôi, các nàng biết mà.
Cố Tiêu nghĩ, có thể làm ống hút, cứ dùng cây tre nhỏ mà làm, chính giữa đục lỗ, sau đó khử trùng bằng nước nóng, như vậy sẽ an toàn.
Mấy người họ mỗi người gọi mấy phần bánh kem nhỏ, đợi một lúc mới làm xong, các nàng vui vẻ mà hồi phủ, còn hẹn mấy ngày nữa sẽ tới.
Cố Tiêu tiễn mọi người ra ngoài, sau đó cùng với Linh Đang bắt tay thu dọn cửa hàng cho sạch sẽ, một buổi sáng có bốn người khách tới, tổng cộng thu được 32 lượng bạc.
Linh Đang đã cao lên không ít, ăn ngon uống tốt, trên mặt đã có da có thịt hơn, nó không quan tâm béo hay gầy, Cố Tiêu cũng không câu nệ, có thể tự tại hơn nhiều so với mấy vị tiểu thư kia.
Bây giờ nó đã biết làm đồ chơi vải nỉ, chạm khắc gỗ, đan áo len,nung sứ cũng học luôn rồi, có thể trông chừng lò sứ nhỏ ở hậu viện.
Có khi cũng sẽ làm trang sức cùng với Cố Tiêu, làm ra hình ra dáng.
Lại thêm mấy năm nữa, là có thể đảm đương một mình rồi.
Linh Đang đối với Cố Tiêu có tôn kính có thân cận, thân cận nhiều hơn một chút, mặc dù nói không phải là Cố Tiêu mua nó về, nhưng mà Cố Tiêu dạy nó làm đủ thứ đồ, cuộc sống trước đây Linh Đang đều đã quên gần hết rồi, trong đầu chỉ còn lại một chút khổ mà thôi.
Chạy trốn, bị đánh, ăn không đủ no.
Nhưng mà so với cuộc sống bây giờ, thì chút khổ này không đáng giá nhắc tới, Cố Tiêu cho nó nhà, cũng dạy nó rất nhiều thứ, lúc làm đồ thủ công thì trong lòng cảm thấy rất an bình, mặc dù không dạy nó đạo lý làm người, nhưng mà nó cũng đã biết con đường sau này nên đi như thế nào rồi.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Nó muốn mãi mãi đi theo bên cạnh Cố Tiêu,canh giữ cửa hàng này cho tốt, kiếm tiền cho sư phụ.
Cố Tiêu nghĩ ra cái gì thì sẽ dạy cái đó, giống như trước đây khi làm video vậy, đồ đã dạy rồi, không hiểu có thể hỏi, nhưng mà mấy lời dư thừa sẽ không nói nhiều.
Sư phó nhận vào cửa, học hành phải dựa vào bản thân mình.
Con người cả đời không thể cứ nhìn xem người khác làm thế nào rồi làm theo được, mấy thứ tay nghề này phải có suy nghĩ của riêng mình.
Buổi sáng cửa hàng thủ công rất yên bình, buổi chiều thì một người khách cũng không có.
Cố Tiêu thấy không có ai tới nữa liền đóng cửa.
Bốn cái phôi trơn còn phơi ở dưới mái hiên, Linh Đang chống cằm, “Sư phụ, ngày mai chắc chắn sẽ có nhiều khách hơn.”
Cố Tiêu mỉm cười, thật ra cô không quá lo lắng về vấn đề khách khứa,dù sao thì cửa hàng thủ công có điểm tâm ngon và đồ uống ngon
Vạn sự khởi đầu nan, cứ từ từ mà làm.
Ngày thứ hai là một ngày nắng, vị cô nương ngày hôm qua làm gốm rất tốt kia lại tới, còn mang theo mấy người bạn nữa.
“Cái này chơi rất vui, các ngươi thử đi.”
Thân là danh môn quý nữ, từ nhỏ đã học lễ nghi danh môn, cầm kỳ thi họa, khi còn nhỏ cũng từng hâm mộ qua mấy nam hài có thể lăn lê bò lết, có thể chơi bùn đất.
“Thật sự rất thú vị.”
Buổi sáng tới ba vị cô nương,ở cửa hàng tiêu hết 24 lượng bạc, buổi chiều vẫn là một người cũng không có.
Cho đến ngày thứ tư, cửa hàng thủ công buổi chiều có người tới.
Không phải là gương mặt quen thuộc, mà là một đôi mẹ con dắt tay nhau mà đến.
Vào bên trong nhìn nhìn, sau đó chỉ vào thảm lông dê trên tường hỏi cái này là cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-203.html.]
Linh Đang nhanh trí, vội vàng nói: “Đây là thảm lông dê, rất ấm, dùng để đắp khi ngủ trưa là tốt nhất. Ngài nhìn hoa văn ở trên đó đi, còn có rất nhiều loại nữa.”
Thảm lông dê có một danh sách, phía trước là mấy loại hoa văn đơn giản, càng về sau thì càng khó.
Vị phu nhân kia nghe xong có chút động tâm, “Cái này không dễ đan……”
“Ngài có thể đan ở trong cửa hàng, còn có thể ăn điểm tâm uống đồ uống nữa, sư phó của chúng tôi có thể dạy.” Linh Đang cười ngọt ngào, sự ngọt ngào tràn ra từ lúm đồng tiền.
“Nương,lấy một cái đi, nơi này rất yên tĩnh.”
Linh Đang nói: “Trên lầu còn có nhã gian nữa, phu nhân tiểu thư có thể dời bước lên lầu.”
Đại viện nhà cao cửa rộng thì có đồ gì có thể tiêu khiển chứ, ở trên phố đi dạo liền thấy cái cửa hàng này.
“Được, vậy thì lấy mẫu hoa văn hoa hướng dương này đi.” Phu nhân giao bạc, lại gọi hai món ăn nhẹ, rồi mới dẫn theo nữ nhi đi lên lầu hai.
Có lẽ là tài vận tới, một buổi chiều tới được ba người, Linh Đang thu được 59 lượng bạc.
Đồ chưa làm xong thì có thể mang về, cũng có thể để ở cửa hàng, lần sau tới thì lại lấy ra.
Tới ngày thứ năm, cửa hàng thủ công náo nhiệt hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên, bàn trong sảnh chính ở lầu một có mấy vị cô nương đang ngồi, trước mặt có bày thức ăn, một đám hơi cúi đầu, đang cầm xiên tre đan đồ chơi vải nỉ.
An Vân tới lên màu cho gốm, nàng có chút kinh ngạc, thế nhưng lại có nhiều người như vậy.
Cố Tiêu từ hậu viện bước vào, “Lại đây đi, phôi trơn đã phơi xong rồi, nên lên màu rồi.”
Phơi tốt nhất là cái do Trần cô nương kia làm, những người khác thì tám lạng nửa cân.
Mặc dù hình dạng có chút kỳ quái, nhưng mà có một phen ý nhị khác.
Lên màu gốm, muốn vẽ gì ở trên phôi trơn thì xem mình thích cái gì, đều là danh môn khuê tú, kỹ năng hội họa là giỏi nhất.
Hoa đào, trúc xanh,hoa cúc, hoa mai, phôi trơi như được thêm bộ đồ mới, giống như được tái sinh vậy.
Cố Tiêu nhìn mấy vị cô nương này, thực sự cảm thấy các nàng vẽ rất tốt, danh môn khuê tú sở dĩ là danh môn khuê tú, cũng là có nguyên nhân ở trong đó.
Sau khi lên màu xong thì đưa vào trong lò nung, nung trong ba hoặc bốn ngày là hoàn thành.
Đất phôi là do Lưu gia đưa tới, nung sứ là do sư phó của lò sứ Lưu gia nung ra, chênh lệch cũng không quá nhiều.
Sư phó lò sứ cảm thấy đều là mấy tiểu cô nương đùa giỡn, đồ làm ra có thể nhìn được sao.
Có thể bày ra ngoài sao, một nò lung bảy cái, không chê phí của sao.
Nhưng khi lấy mấy đồ sứ này ra,thì lão sư phụ lại nói không ra lời.
Từ nhỏ đến lớn học hội họa,vậy thì linh khí dưới ngòi bút và tài nghệ là thứ mà sư phó như bọn họ kém hơn một bậc.
Mặc dù hình dạng phôi làm không được tốt lắm, nhưng mà nhìn khá đẹp.
Nung thành như vậy, không chừng lần sau còn tới nữa.
An Vân sắp phải xuất giá rồi, cuối cùng cũng chờ tới ngày lấy đồ sứ.
Nàng vẽ tre xanh, trên mặt đất còn có mấy con thỏ trắng nữa,nàng muốn áp đáy hòm làm của hồi môn, nếu như hợp mắt, thì sẽ đưa cho phu quân tương lai, để hắn đặt ở thư phòng.
An Vân vốn dĩ không ôm quá nhiều hy vọng, kết quả là thành phẩm lại thập phần hợp tâm ý nàng.
Người khác nung ra cũng đẹp, nhưng mà An Vân vẫn cảm thấy cái mình làm là tốt nhất.
“Tiểu Tiểu, cô nói xem cái này đặt ở trong thư phòng có được không?” An Vân ho khan một tiếng, lộ ra bộ dáng của tiểu nữ nhi.
Cố Tiêu dùng sức gật đầu, “Đừng nói thư phòng, đặt trong phòng ngủ cũng được.”
Vậy thì để trong thư phòng đi.
Sau khi An Vân thành thân, kệ bảo vật trong thư phòng đầy những đồ vật quý giá, mà cái bình hoa hình dạng quái dị này lại đặt ở trên bàn sách, ai cũng không dám nói nửa câu.
Đây đều là chuyện sau này.
An Vân cất bình vào trong tráp có lót rơm, sau đó nói với Cố Tiêu, “Buôn bán càng ngày càng tốt đấy.”
Cố Tiêu ánh mắt ôn nhu, nữ tử đều thích mấy thứ này, những người ngồi ở chỗ này có thể ngồi cả nửa ngày, có người gọi đồ ăn, có người thì không gọi.