Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:11
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù sao thì làm thủ công là chính, bán thức ăn là phụ, có nhiều người tới như vậy, thì trong lòng Cố Tiêu rất vui vẻ.

Đồ mà mình thích được người khác tiếp nhận, mà người khác cũng thích nó, loại cảm giác này rất tốt.

An Vân thích cửa hàng thủ công, nơi này rất yên tĩnh, không có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi kia, con người một khi đã yên tĩnh làm việc, thì sẽ không nghĩ tới mấy thứ lung tung nữa.

Sau khi nàng thành thân thì sẽ tới đây nữa.

Ngày đó là mười chín tháng sáu, An Vân nói với Cố Tiêu: “Ta thành thân, cô nhất định phải tới đó nha.”

Thẩm Hi Hòa là quan viên tam phẩm,cho dù không có quan hệ với An Vân,thì Thẩm gia cũng phải chuẩn bị lễ vật.

Cố Tiêu: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tới.”

Tặng lễ cho tân hôn của An Vân quận chúa là một bộ búp bê thỏ.

Cố Tiêu mua lông thỏ trắng về,rồi may từng bộ phận một,lỗ tai,mũi, đuôi và móng vuốt.

Gần giống như thật vậy.

Con mắt thì dùng hồng bảo thạch, một con thỏ mẹ, một con thỏ ba, sáu con thỏ con.

Hộp quà được làm bằng gỗ, bên trong có chén dành cho thỏ ăn cơm uống nước, còn có củ cải được may bằng vải nữa.

Ngày mười chín tháng sáu hôm ấy, An Vân thấy tim mình đã sắp tan chảy luôn rồi.

Người ta đều dùng da thỏ để may đồ, hóa ra còn có thể dùng lông thỏ để làm thành con thỏ nữa, cũng quá đẹp rồi.

Nàng thích thỏ nhất.

“Cũng thật là đẹp, ta rất thích.” An Vân vui vẻ mà nhận lấy đồ, phu nhân tới thêm trang một lần nữa đánh giá lại vị từng là Trạng Nguyên phu nhân, bây giờ là phu nhân thị lang này.

Bộ dạng quả thật rất đẹp, tuổi còn trẻ, nhìn không giống đến từ nông thôn.

Định kiến

của người với người rất sâu đậm, ăn sâu bén rễ.

Cho dù đã gặp qua mấy lần, biết Cố Tiêu biết làm đồ thủ công,nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy mình ưu việt hơn người khác.

Sau đó ở trong bữa tiệc thưởng cúc,An Vân đối xử với Cố Tiêu rất khác biệt, các nàng chỉ cảm thấy Cố Tiêu là đang nịnh nọt cố ý lấy lòng mà thôi.

Lấy lòng được An Vân thì tính cái gì, Thịnh Kinh nhiều phu nhân tiểu thư như vậy, ai cũng lấy lòng được sao.

Nhưng mà thật ra lại không phải như vậy.

Người với người tương giao để ý cùng đẳng cấp, chú ý ngươi tới ta đi, nhìn con thỏ này đi, còn có con mắt làm bằng hồng bảo thạch nữa.

Cũng không phải là đồ rẻ gì.

Hơn nữa trong số các nàng có người nghe nói chuyện đã xảy ra ở quán ăn Thẩm gia.

Nếu như nói mở một cửa hàng nhỏ không phải là đại sự gì, nhưng mà Thẩm gia làm rất tốt, đặc biệt là mình đã từng ăn cơm ở mấy nhà bị niêm phong kia nữa, càng thêm cảm thấy Thẩm gia không tồi.

Có lẽ Cố Tiêu thật sự không tồi.

Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá.

Người tới thêm trang đi ăn hỉ yến, một người vươn tay về phía Cố Tiêu, “Thẩm phu nhân, chúng ta cùng đi qua đó đi, ngồi ăn chung với nhau, vừa lúc ta có việc muốn hỏi cô nương một chút.”

Cố Tiêu gật đầu một cái.

Hỉ yến phong phú, nhưng lại không có mấy người nghiêm túc dùng bữa, bên trái Cố Tiêu ngồi chính là phu nhân Trấn Bắc Hầu, bên phải là phu nhân Lễ Bộ thượng thư.

Trấn Bắc Hầu phu nhân hắng giọng, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm phu nhân, cái hoa châm kia phải móc như thế nào, sao ta lại luôn không học được.”

“Còn nữa, màu của sợi len thì phải đổi như thế nào……”

Người dạy đan len chỉ có một mình Linh Đang, Trấn Bắc Hầu phu nhân cũng ngại đi hỏi, người ta nói không ngại học hỏi kẻ dưới, đúng là không ngại học hỏi kẻ dưới.

Nhưng mà đi hỏi một cô nương mười một tuổi thì vẫn không thể hạ mình đi hỏi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-204.html.]

Hỏi Cố Tiêu thì không giống vậy.

Mắt Cố Tiêu cong cong, “Hoa châm có rất nhiều,không biết phu nhân đang nói loại nào?”

Trong lòng Trấn Viễn Hầu phu nhân có chút ngượng ngùng, “Chính là cái mà ở trang đơn giản nhất ấy.”

Làm hoa hướng dương, đến bước thay đổi hướng hoa châm, thì Trấn Viễn Hầu phu nhân liền không biết làm nữa.

Nơi này lại không có châm không có tuyến, Cố Tiêu nói cũng nói không rõ, “Chờ ngày mai phu nhân tới một chuyến đi, ta sẽ đích thân nói cho phu nhân.”

Trấn Bắc Hầu phu nhân mỉm cười, “Ta đây ngày mai sẽ qua đó”

Phu nhân Lễ Bộ thượng thư ở bên cạnh vẫn luôn nghe, thường thường chen vào hai câu, chờ các cô nói xong, thì ho khan một tiếng, “Vậy thì ngày mai ta cũng sẽ tới, đi nhìn một cái.”

Có Trấn Viễn Hầu phu nhân và phu nhân Lễ Bộ thượng thư tỏ ra thiện ý,thì việc dung nhập với phu nhân trong Thịnh Kinh là chuyện nước chảy thành sông.

Cố Tiêu giống như chưa làm gì, lại giống như đã làm rất nhiều chuyện rồi.

Hỉ yến kết thúc, vốn dĩ chỉ có hai vị phu nhân nói chuyện với Cố Tiêu, lúc này lại nhiều thêm mấy người nữa, tất cả đều nói về thảm lông dê linh tinh, cũng có người trêu chọc hai câu, cuối cùng đều ước định xong đến cửa hàng thủ công chơi.

Cố Tiêu không nghĩ tới, đi hỉ yến một chuyến còn có chuyện vui ngoài ý muốn nữa.

Lầu một của cửa hàng thủ công có thể chứa được sáu bảy người,nếu như đông hơn nữa thì không được rồi, lầu hai có bốn nhã gian, một gian có thể chứa ba bốn người, mấy người làm đồ chơi vải nỉ, ngồi xuống chính là hơn nửa ngày.

Chỉ cần nhã gian có người,thì không thể tiếp đãi khách nhân khác nữa, có lẽ sau này người nhiều hơn, ai muốn tới cửa hàng thủ công thì phải hẹn trước.

Ngày hôm sau, mấy vị phu nhân đã hứa hẹn xong quả nhiên tới đây, còn mang theo không ít khách nhân nữa. Những người này tới đây đều mang theo tâm tư chơi đùa, cũng không muốn làm gì đặc biệt cả, nhưng mà làm làm, thì tâm liền yên tĩnh lại, đặc biệt là khi thấy người khác làm nhanh hơn so với mình, làm tốt hơn so với mình, về điểm này thì những tranh cường háo thắng ở trong hậu trạch liền kích phát ra.

Ai cũng không phục ai cả.

“Ngươi nhìn ngươi này, nặn không giống mèo chút nào, phải làm như vậy.”

“Cũng không khác bao nhiêu, ngươi xem mắt của ngươi này, có chỗ nào giống mắt mèo chứ, vẫn là của ta tốt hơn.”

Tinh thần không chịu thua đặt ở chỗ này, liền ít đi rất nhiều chuyện, cũng không làm bao nhiêu, nửa ngày đã qua, về nhà nghỉ nửa ngày ngày mai lại tới đây, thật sự đã mang lại không ít sinh ý cho cửa hàng thủ công.

Vừa tới tháng sáu, thời tiết nắng nóng, trong phòng ngoài phòng đều nóng, cửa hàng thủ công và Đa Bảo Các đều dùng băng, Cố Tiêu cũng chuẩn bị lên mấy món ngọt và lạnh.

Cuối tháng sáu, khách nhân tới cửa hàng thủ công phát hiện thực đơn ở trên mặt quầy đã thay đổi.

Trà sữa không những có thể cho thêm thạch, bánh trôi đường đỏ gạo nếp,mà còn có thể thêm đậu đỏ nữa.

Trà hoa chỉ còn lại có một loại, bên trong có hoa hồng hoa cúc, mới có thêm món trà trái cây, cho trà vào trước, sau đó thêm trái cây xay nhuyễn và đá mật ong vào, đặc biệt giải nhiệt và giải khát.

Trà sữa có nóng, có ấm và có lạnh, bây giờ dâu tây đã hết mùa rồi, nên điểm tâm có vị dâu tây đều được làm từ mứt dâu tây.

Hình thức bánh kem không có gì thay đổi, còn có món khác nữa là kem.

Có ba vị,gồm dâu tây,đào và dưa lưới, được đựng trong ly sứ,hoa văn trên mỗi ly đều không giống nhau,ví dụ như vị dâu tây thì thân ly có màu hồng, bên trên còn có dâu tây màu đỏ nữa.

Một phần kem giá là một lượng bạc,được một viên kem rất lớn, bên trên tranh trí bông hoa bằng kem, vụn kẹo, màu sắc nhìn rất chi là đẹp.

Mùa hè vốn dĩ không có ai nguyện ý ra cửa, đều hận không thể ở nhà ôm bồn băng, thu nhập tháng sáu của quán ăn Thẩm gia ít đi một nửa,nhưng mà công việc buôn bán của cửa hàng thủ công lại cực kỳ tốt.

Lầu một của cửa hàng thủ công có bốn cái ghế đẩu để ngồi làm gốm, bàn dài có thể ngồi được tám người, vì để thoải mái nên thường chỉ ngồi bốn năm người, để tránh quá chật sẽ không được tự nhiên.

Hôm nay thì đã ngồi đầy, lăng la tơ lụa, kim thoa ngọc bội, trong phòng có vị bánh kem điểm tâm thơm ngọt, còn có mùi phấn thơm nhàn nhạt nữa.

Đây là lần đầu tiên An Vân xuất hiện kể từ lúc thành thân, nàng ấy chải búi tóc phụ nhân, trên đầu không đeo trang sức gì, một thân thuần tịnh trang nhã.

Tới cùng nàng ấy còn có Lục Vân Sương nữa.

Cách nhiều ngày như vậy mới gặp lại Cố Tiêu,nhưng Lục Vân Sương vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, “Thẩm phu nhân, ta đã trách phạt Lục quản gia, lần trước đã đắc tội nhiều rồi.”

Cố Tiêu lắc đầu, “Không có việc gì, nhưng mà thân thể suy nhược thì không nên ăn quá nhiều đồ lạnh.”

Lục Vân Sương đỏ mặt gật đầu, “Ta nhớ rồi.”

Lục Vân Sương chỉ gọi một cái bánh kem nhỏ, sau đó ăn của An Vân một miếng kem, nàng ta chưa ăn qua đồ nào lạnh như vậy, ngậm ở trong miệng chờ hết lạnh rồi mới nuốt xuống.

“Thật là ngọt, rất mềm.”

An Vân ăn một miếng to, “Lạnh ăn càng ngon hơn.”

Loading...