Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:24
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà trong lòng Chu thị cũng nổi lên ý niệm mua đất, bà cũng tích góp được không ít tiền, tiền lời mỗi tháng của quán ăn, cộng thêm tiền Cố Tiêu cho bà, cộng lại thì có khoảng 8000 lượng rồi.

Chu thị thích tích góp tiền, đem bạc đổi thành ngân phiếu,để vào trong túi tiền, nhưng mà hình như nếu như mua đất thì tốt hơn một chút.

Ba nhi tử, chờ bà và lão đầu không còn nữa, thì sẽ để lại cho bọn nhỏ.

Ý niệm này vừa ra, buổi tối Chu thị liền nói với người trong nhà, rằng bà muốn mua đất.

“Nhà chúng ta sau này chắc cũng sẽ ở lại Thịnh Kinh, nên đất chắc chắn là mua ở Thịnh Kinh,” Chu thị nhìn mấy tiểu bối, đại oa đã thành thân, Trương Tự sau này cũng ở Thịnh Kinh, hôn sự của nhị oa và nhị nha phải mấy năm nữa, sẽ ở Thịnh Kinh không rời đi nữa.

Trần thị gật đầu, nhất định là phải mua đất, “Nương,đất đã xem xong chưa?”

Chu thị: “Trước tiên nói với mọi người một tiếng, để cha các ngươi đi hỏi thăm, mua mấy mẫu ruộng tốt về.”

Thẩm lão gia tử vẫn luôn ở thôn trang, mấy ngày này phơi đến gương mặt biến thành màu đen, ông là cao thủ trồng hoa màu, có thể chọn được đất tốt.

Nói là mấy mẫu, nhưng mà mua thì phải mua một cái thôn trang lớn, tạo phúc của thế hệ con cháu sau này.

Chu thị lại nói: “Nhà ta là kiếm được tiền giao lên một nửa, tự mình giữ lại một nửa, trong tay các ngươi có bao nhiêu tiền, lòng ta hiểu rõ. Nhà chúng ta không tiêu tiền lung tung, kiếm tiền giữ lại cũng được, mua ruộng đất cũng tốt, ai cũng không được tiêu lung tung, Tam Lang……”

Thẩm Hi Hòa vẻ mặt ngay thẳng, “Nương.”

Chu thị ngồi thẳng người hơn, Tam Lang từ nhỏ đã đọc sách rất tốt, bà cũng thiên vị hơn, thích nhất là tiểu nhi tử, lúc nào cũng lo lắng nó sẽ học cái xấu.

“Con làm quan lớn, là người có tiền đồ nhất của Thẩm gia.”

Lời này cũng không sai chút nào,mấy đời trước của Thẩm gia đều là nông dân, cả đời chỉ kiếm được mấy chục lượng bạc,bây giờ có được một Trạng Nguyên, phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh rồi.

Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, sau đó liền nghe Chu thị nói: “Nương ở Thịnh Kinh đã hơn một năm, mặc dù ít đi ra ngoài, nhưng mà nghe được không ít lời đàm tiếu……phu nhân nhà ai như thế nào, nhà ai nhiều thêm một tiểu thiếp, đều đã nghe qua.”

Một đám lão thái thái ngồi chung một chỗ thì có thể nói gì, liền nói mấy thứ này, chỉ là Chu thị không thích nghe cái này, sau đó liền không ra ngồi nữa.

Chu thị nói: “Nhà chúng ta không cho phép nạp thiếp, con làm quan lớn cũng không được. Làm quan phải làm gương tốt, cháu trai cháu gái con đều đang nhìn đấy.”

Cố Tiêu mắt trông mong mà nhìn Chu thị, trong lòng cô tin tưởng Thẩm Hi Hòa sẽ không làm loại chuyện này, nhưng mà nghe Chu thị nói là một chuyện khác.

Thẩm Hi Hòa: “Nương xin cứ yên tâm, phu nhân cũng xin yên tâm.”

Chu thị gật đầu, “Đại oa.”

Thẩm Đại Oa giật mình một cái, sao lại nói đến trên người hắn rồi, trong lòng Trịnh thị cũng giật mình, sợ đại oa làm sai chuyện gì.

“Con ở bên ngoài làm buôn bán, bên ngoài giống như hoa vậy,cái gì cũng có, còn có một số người làm buôn bán, chơi bời ong bướm, con phải tự quản bản thân mình cho tốt, đừng quên, trong nhà còn có tức phụ nữa đấy.”

Đại oa bị sặc nước miếng, “Nãi nãi, cho con một trăm lá gan con cũng không dám a, đi ra ngoài kiếm tiền là để người trong nhà có cuộc sống tốt hơn, lại không phải là tự mình hưởng thụ.”

Chu thị ừ một tiếng, nhân phẩm bọn nhỏ bà tin được, nhưng mà lời nên nói thì vẫn phải nói.

Trịnh thị nhìn lão thái thái, lại nhìn đại oa, trong lòng như được an ủi.

Lần này Đại oa trở về cuối tháng sẽ đi, sau đó cuối tháng mười hai lại trở về, vốn dĩ muốn mang Trịnh thị đi cùng, nhưng mà thời tiết quá lạnh, hắn đau lòng tức phụ chịu không nổi, hán tử chịu khổ một chút thì chịu khổ một chút, tức phụ không thể chịu khổ được.

Chu thị cũng nói không ít, “Được rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi. Vẫn là câu nói kia, người một nhà đồng tâm hiệp lực thì cuộc sống mới tốt hơn được, một nét không thể viết ra được hai chữ Thẩm gia.”

Cố Tiêu lôi kéo Thẩm Hi Hòa về phòng, Trần thị bọn họ cũng đi ra khỏi nhà chính, vừa ra khỏi cửa, gió thu đã thổi tới, Thẩm Hi Hòa theo bản năng ôm Cố Tiêu vào trong lòng ngực.

Thẩm Đại Oa che ở phía trước Trịnh thị, “Trời rất lạnh, nhanh về phòng đi…… Lần sau về ta sẽ mang lông thú về, làm quần áo mùa đông, mọi người đều mặc như vậy……”

Giọng nói hai người càng ngày càng nhỏ, Cố Tiêu mỉm cười, đúng là nên làm quần áo mới rồi.

Đầu tháng 11, Thẩm gia mua một thôn trang ở ngoại ô cách Thịnh Kinh sáu mươi dặm, rộng 230 mẫu, bên trong có hơn ba mươi hộ.

230 mẫu đất không phải đều là ruộng tốt, mà có hơn 140 mẫu là đất ruộng, hơn 60 mẫu đất núi và hai mươi mẫu ao hồ.

Mười lăm lượng bạc một mẫu đất, tổng cộng tốn hết 3450 lượng.

Thẩm lão gia tử đã nghĩ xong nên trồng cây gì rồi, trồng bông trồng lương thực, không lo ăn không lo mặc.

Thôn trang cách khá xa, chỉ có Thẩm lão gia tử đi qua xem, vừa nói trồng bông thì Chu thị rất vui.

Bất cứ khi nào thì cơm ăn áo mặc cũng không thể tách rời, bản chất không thể quên được, đầu xuân năm sau sẽ trồng bông, màu tuyết trắng xóa,đến mùa đông thì phòng nào cũng thêm chăn mới.

Nhìn đồng ruộng trong nhà, Trần thị cũng có chút động tâm, một năm nay, đại phòng đã tích góp được gần ba ngàn lượng bạc, ba ngàn lượng cũng không phải là con số nhỏ.

Mặc dù mua không nổi tửu lầu hay tòa nhà, nhưng mà có thể mua đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-210.html.]

Sau này phân gia rồi, thì cũng đã có chút của cải. Ở Thịnh Kinh mua đất cũng không phải là ở dưới quê, mua về còn phải mướn người trồng trọt, mấy nông hộ ở trong thôn trang có thể trồng được, thật tốt nha.

Đại phòng không mua quá lớn, chỉ mua một thôn trang nhỏ hơn 60 mẫu, tốn 1200 lượng bạc, tiền dư lại thì đưa cho đại oa 500 lượng.

Để hắn cầm đi làm buôn bán.

Đại oa cầm tiền mà thật lâu nói không ra lời, áo gấm về làng nhìn quang cảnh, chua xót trong đó chỉ có chính hắn biết.

Màn trời chiếu đất, thương lượng giá cả với thương nhân, đi qua không ít đường vòng.

Viết thư về nhà từ trước đến nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhìn thấy cha nương tức phụ vui vẻ là đủ rồi, dù có khổ thế nào thì hắn cũng chịu được.

Chỉ là Thẩm Đại Oa không nghĩ tới lần này còn cho hắn tiền nữa.

“Nương, trong tay con có tiền.”

Trần thị nói: “Nương con cũng không phải là cái gì cũng không biết, con ở bên ngoài không dễ dàng.”

Nói xong câu này, Trần thị liền cúi đầu xuống.

Thẩm Thành nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó Trần thị nâng tay áo lên rồi lại buông xuống, hắn thấy khóe mắt Trần thị đỏ lên.

Trần thị mím môi, tiểu tử lớn như vậy, bây giờ cũng đã thành gia lập nghiệp rồi.

Thẩm Thành ở bên ngoài, nỗi lo lắng của Trần thị không ít hơn so với những khổ cực của nó.

Ban ngày thì không thấy rõ, bận rộn thì sẽ quên hết, nhưng mà tới ban đêm, thì lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Ngày hôm trước như thế nào, có phải là mưa to gió lớn hay không, có chỗ ở hay không,có ăn cơm không.

Lúc nào mới có thể trở về.

Ăn món nào ngon,thì Trần thị sẽ nhớ tới, đại oa thích ăn cái này.

Nhoáng cái, hài tử đã trưởng thành rồi.

Thẩm Thành nhếch miệng cười, “Nương, người khóc cái gì chứ…… trời lạnh lắm, đừng để gió thổi vào mặt.”

Trần thị xoa mũi, “Ai khóc chứ, cuộc sống đang tốt đẹp, có gì mà phải khóc. Tiền con cứ cầm đi, trong nhà còn tiền, tức phụ con biết chăm lo cho gia đình, cũng rất cần mẫn, trong nhà không cần con lo lắng. Ở bên ngoài phải tự chiếu cố mình cho tốt, lời nãi nãi con nói có nhớ kỹ không? Không được đi tới mấy chỗ không đứng đắn……”

Thẩm Thành nặng nề mà gật đầu, “Nhi tử sẽ nhớ kỹ, người làm ít một chút, thuê thêm người về làm, con có thể kiếm tiền, cho dù mọi người không làm gì,thì con cũng có thể cho mọi người sống một cuộc sống tốt.”

Trần thị trừng hắn một cái, “Cần con…… Được rồi, thu dọn đồ đạc đi, giày và bảo vệ đầu gối nhớ mang theo, sắp đến tết rồi, nhớ về sớm một chút.”

Trần thị muốn vỗ đầu nhi tử, nhưng mà Thẩm Thành cao hơn nàng ta một cái đầu, đã với không tới rồi.

Cuối cùng Trần thị vỗ nhẹ bụi trên quần áo của Thẩm Thành, “Được rồi, bên ngoài trời lạnh, về phòng đi thôi.”

Thẩm Thành: “Ân.”

Hắn nhìn bóng lưng Trần thị, cũng không biết nên nói gì, trong nhà tốt thì tốt rồi, hắn ở bên ngoài, không cần cha nương phải nhọc lòng.

Thẩm Thành ngày mùng ba xuất phát, tinh thần Trịnh thị sa sút mấy ngày mới lấy lại tinh thần, nàng đã ổn định lại rồi, ông trời lại trầm mặt.

Thịnh Kinh đã có tuyết rơi.

Lúc bắt đầu thì giống như hạt muối vậy, lúc sau thì tuyết càng rơi càng lớn, giống như tơ liễu đầu xuân vậy.

Trong nhà đã đốt chậu than lên, tam nha bọc mấy lớp, lúc lên giường đất phải phí rất nhiều sức lực, tuyết rơi bên ngoài làm cho trong nhà sáng hơn so với ngày thường, Chu thị ngồi ở mép giường lột hạt dưa, lột hạt dẻ.

Lột xong một chén, thì đưa hết cho tam nha ăn, rất thơm.

Cố Tiêu lấy ô ra, cô phải ra ngoài một chuyến.

Chu thị lải nhải, “Hôm nay không ở trong nhà, còn đi ra ngoài, mặc nhiều quần áo một chút, nhớ về sớm một chút……”

Cố Tiêu mỉm cười, cầm ô đi tới cửa hàng thủ công.

Hôm nay có không ít người tới, quen tay hay việc, đồ làm ra càng làm càng đẹp.

Lúc các nàng tới thì tuyết vẫn chưa rơi, không nghĩ tới hơn một canh giờ mà tuyết đã rơi lớn như vậy, dù sao thì đều có xe ngựa,nên không vội trở về, ở cửa hàng uống trà sữa, nói chuyện phiếm cũng khá tốt.

Thấy Cố Tiêu bước vào liền chào hỏi một cái, “Thẩm phu nhân hôm nay tới có chút muộn đấy.”

Cố Tiêu rung ô, “Tuyết rơi lớn, đường không dễ đi, mọi người hôm nay trở về sớm một chút.”

“Khi nào về cũng được, không vội, ở nhà thì sao thú vị bằng ở đây chứ.”

Loading...