Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:28
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một chiếc xe ngựa hơn một trăm lượng bạc, mua nổi.
Thẩm Hi Hòa không cần ngồi xe ngựa, nhưng mà Cố Tiêu thường xuyên ra ngoài, có một chiếc xe ngựa thì sẽ thuận tiện hơn chút.
Cố Tiêu hơi nghiêng người về phía trước, “Chúng ta có tiền, có thể mua được xe ngựa. Hôm nay tuyết đang rơi, chờ tuyết ngừng, tuyết tan rồi nói.”
Cố Tiêu đã muốn mua xe ngựa từ lâu rồi, ra ngoài sẽ thuận tiện hơn, bởi vì lò sứ của Lưu gia và thôn trang đều ở vùng ngoại ô, cách đây hơn hai mươi dặm.
Mỗi lần ra ngoài đều phải đi thuê xe ngựa, mỗi lần hai đồng bạc, có lúc thuê phải xe có trục xe kêu rất to, lục cục lục cục, có một số thì bên trong xe rất bẩn.
Đã đi thuê thì không thể kén cá chọn canh được. Nếu như nhà mình có xe ngựa thì tốt rồi, đi chỗ nào cũng rất thuận tiện.
Cố Tiêu nhất định sẽ giữ sạch sẽ, tốt nhất là có ngăn kéo ở trong xe, có thể để hai quyển sách, để đồ ăn vặt, thêm một cái bàn nhỏ, bên trên để một chậu than nhỏ, nấu nước nấu trà sữa.
Cố Tiêu: “Có xe ngựa thì phải có phu xe……”
Thẩm Hi Hòa xoa đầu Cố Tiêu, “Ta sẽ xử lý, muội không cần lo lắng.”
“Nếu mua thì mua lớn một chút.” Mua thôn trang tốn hết 5800 lượng, trong tay Cố Tiêu còn lại 4000 lượng.
Cô đưa cho Thẩm Hi Hòa hai trăm lượng, sau đó chậm rãi tính toán chi tiêu còn lại, “Ăn tết phải chuẩn bị lễ vật để tặng cho mọi người, cũng có thể thu về không ít, lại tích góp thêm liền mua lại cửa hàng thủ công.”
Lễ thượng vãng lai, Thẩm gia cũng sẽ thu lễ, còn có ban thưởng trong cung nữa.
Năm nay Thẩm Hi Hòa đi tham gia cung yến, lần trước có lẽ sẽ nhiều hơn một chút.
Cố Tiêu thích tơ lụa trang sức nhất, mặc dù ngày thường rất ít khi đeo,đều đặt ở trong tráp trang sức, nhưng mà thỉnh thoảng lấy ra nhìn một cái cũng khá tốt.
Thẩm Hi Hòa: “Vậy thì mua lớn một chút.” Tốt nhất là sau này có con rồi, người một nhà cũng có thể ra ngoài chơi.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, liền thổi tắt đèn nghỉ ngơi.
Bông tuyết rơi rào rạt, nửa đêm còn có âm thanh tuyết dày làm gãy cành cây nữa.
Ngày hôm sau tuyết vẫn đang rơi.
Thẩm Hi Hòa sáng sớm đã đi làm, Trần thị các nàng không ra ngoài, ở sảnh chính đốt đèn thương lượng đại sự.
Mở tiệm lẩu.
Tiệm lẩu không giống với quán ăn, thức ăn trong quán ăn Thẩm gia đều rất rẻ, một trăm đồng là đủ ăn một bữa no nê, nhưng nếu muốn ở tửu lâu lớn trong thành Thịnh Kinh ăn một bữa cơm no, không tốn mấy lượng bạc là không thể.
Một bình rượu ngon, mấy món ăn ngon, kể cả những tiệm ăn tại gia,thì ăn một bữa cũng tốn một hai lượng bạc.
Nhưng mà bổng lộc một tháng của quan viên trong thành Thịnh Kinh là con số nhất định, Thẩm Hi Hòa là quan viên chính tam phẩm, một tháng 35 thạch gạo, tương đương với 37 lượng bạc, bổng bạc một tháng đủ ăn mấy bữa ở tửu lâu lớn. Đa số là dựa vào phu nhân trong nhà mở các loại cửa hàng, thôn trang, lúc này mới vừa đủ duy trì cuộc sống của cả gia đình .
Trần thị mặc dù chưa từng ăn qua ở tửu lầu, nhưng mà nàng ta đã nghe qua, một món ăn ở tửu lâu lớn phải mất mấy lượng bạc, nàng ta không biết thức ăn ở bên trong ngon như thế nào, nhưng mà, lẩu mà trong nhà nấu đã ăn rất ngon rồi.
Lúc Cố Tiêu tới thì Trần thị các nàng đã liệt kê ra nửa tờ thực đơn, đều là mấy thứ tối hôm qua đặt trên bàn như thịt dê, thịt bò, các loại rau dưa, cá viên và tôm viên.
Trần thị để Cố Tiêu ngồi xuống, “Tiểu Tiểu, muội xem như vậy có được không.”
Cố Tiêu ngồi xuống, nhìn sơ qua thì không có vấn đề, nhưng mà phải nhìn kỹ mới được.
Cô trước đây chưa từng mở qua tiệm lẩu, nhưng mà đã đi qua không ít, cứ lấy thịt dê thịt bò mà nói, nhà mình ăn, thì mua thịt gì cũng được, nhưng mà đem bán, thì mỗi loại thịt đều không giống nhau.
Thịt cừu non mềm, thịt càng già thì càng dai.
Hơn nữa mua thịt bò thì còn tùy duyên, sạp thịt có khi có, có khi không có.
Đồ ăn vẫn là quá mức đơn điệu, còn có thịt chiên giòn, thịt băm nhuyễn, tôm hoạt, dạ dày, đều có thể nhúng ăn.
Thực đơn thật ra cũng không dễ làm, giá cả cũng không dễ niêm yết.
Còn có nước lèo nữa, Thẩm gia nấu lẩu dùng nước canh hầm, canh gà, canh xương sườn, canh thịt dê.
Dù sao thì canh gì cũng có thể nấu, nhưng nếu như mở tiệm lẩu thì nước lẩu không thể tùy tiện nấu được, canh suông, nước lẩu cay.
Tốt nhất là nấu nước lèo với bơ.
Ngoài mấy món rau để ăn lẩu ra,thì còn phải có rau trộn, món kho cũng có thể nhúng ăn.
Chân gà da hổ, giò heo, ruột già kho, nhúng lẩu ăn, chấm một lớp sa tế tương mè,nhất định sẽ ăn rất ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-212.html.]
Cố Tiêu nói: “Tẩu tử, cửa hàng và trang hoàng để đại ca làm đi, chúng ta ở nhà thử đồ ăn, mấy món này có chút ít, chúng ta thử nhiều thêm mấy món nữa.”
Thẩm Đại Lang lại có đất dụng võ rồi, trang hoàng thì hắn lành nghề nhất, chỉ cần đưa một tờ bản vẽ, tuyệt đối sẽ làm ra giống y như đúc.
Ngoài trang hoàng ra thì còn phải đặt nồi và mua than nữa.
Nấu lẩu thì phải dùng bếp than, ăn ở trong phòng thì khói không thể quá lớn, cho nên than phải chọn mua loại tốt, chậu than cũng phải làm lại, nồi thì phải khắc thêm chữ Thẩm gia.
Dù sao thì những việc này đã có Thẩm Đại Lang và Thẩm Nhị Lang làm, Cố Tiêu các nàng chỉ cần ở nhà yên tâm mà thử đồ ăn, tranh thủ khai trương tiệm lẩu trước năm mới.
Vì thế mấy ngày tiếp theo đó, ba bữa cơm của Thẩm gia đều là lẩu.
Buổi sáng thì nấu lẩu với mì và trứng, buổi trưa nhúng rau ăn, buổi tối thì nhúng các loại thịt ăn.
Chân gà đã được chiên qua,lớp da bên ngoài xù lên, sau đó cho vào nồi hầm hai canh giờ, như vậy thì đã ăn rất ngon rồi, lại cho vào trong nồi lẩu cay, hương vị phải gọi là tuyệt hảo.
Giò heo kho mềm nhừ, còn có ruột già kho nữa.
Làm sạch ruột già mất rất nhiều thời gian, dấm, bột mì, chỉ rửa thôi mà đã mất nửa ngày rồi,mỡ ở phía trên phải bỏ đi, khó nhất chính là mùi quá lớn.
Trần thị cau mày, “Cái thứ này có thể ăn ngon sao.”
Lúc Thẩm gia nghèo nhất cũng không mua ruột heo về ăn, thứ này không dễ làm sạch, trong nhà ăn cũng ăn không đủ no, thì lấy đâu ra gia vị để làm sạch ruột chứ.
Nhưng mà ruột già lại bán rất rẻ.
Cố Tiêu nói: “Chắc là ăn ngon, tẩu tử, tẩu nghĩ thử xem, thịt heo ăn ngon, rửa sạch cái này, lại cho thêm nhiều gia vị như vậy, muốn ăn không ngon cũng khó.”
Ruột heo, lỗ tai heo, xương sườn đã chiên qua,để chung vào trong nồi kho lên, kho xong thì để nguội, chờ mọi người về đủ thì ăn cơm.
Trần thị các nàng cứ tưởng rằng mở tiệm lẩu là như thế này, chỉ cần đem mấy thứ trong nhà đã từng ăn bày lên là được, ai biết lại tốn công như vậy chứ.
Nhưng mà khi ăn vào miệng, ruột già được xắt thành từng miếng nhỏ có một lớp dầu đỏ, lại chấm với tương mè, vừa thơm vừa mềm.
Món kho có vị cay, còn có vị tương mè, nhai ở trong miệng, đũa tiếp theo vẫn là duỗi tới chỗ ruột già kho.
Cố Tiêu làm mấy chén nước chấm, có dầu mè, tương mè, nước canh, bên trong bỏ thêm mấy muỗng tỏi giã nữa.
Thơm không cưỡng nổi.
Thử đồ ăn thì không thể chỉ lo ăn được,mà phải chọn ra mùi vị nào không đúng, rồi ghi vào trong một cuốn sổ.
Cách nấu, cách bày dĩa, một dĩa đồ ăn phân lượng bao nhiêu , chuyện cần phải làm có rất nhiều.
Món kho nhúng vào ăn hương vị rất tuyệt, Cố Tiêu để cho mọi người thử cái khác.
Tôm hoạt và dạ dày.
Thịt bò không dễ mua, dạ dày thì càng ít nữa.
Nhưng mà đồ lòng không đắt lắm, rất ít người mua,nên nhị oa mới mua về được.
Dạ dày thì cần nhúng xuống tám lần đưa lên bảy lần, như vậy thì khi ăn vào sẽ mềm giòn và ngon hơn.
Tôm hoạt cũng rất giòn, khác hẳn với tôm viên tự làm ở nhà.
Cố Tiêu ở nhà thử đồ ăn mấy ngày, chờ tuyết tan, thì thực đơn của tiệm lẩu cũng đã quyết định xong.
Nước lẩu có ba loại, canh suông, dầu đỏ và uyên ương.
Lẩu canh suông được hầm với xương heo,xương sườn, gà mái già và các loại nấm.
Lẩu dầu đỏ là dùng canh suông,rồi cho thêm ớt cay, tiêu và bơ vào.
Lẩu uyên ương thì gồm cả hai loại, chính là sợ một bàn người tới,mà có người thì ăn được cay, có người lại không ăn được.
Nước lẩu đều là một lượng bạc, đồ ăn được chia làm đồ nhúng lẩu và rau trộn.
Rau trộn có dưa chuột tương mè, đồ hộp, bò kho.
Đồ nhúng lẩu lại phân làm hai loại, đồ kho và đồ mới xắt.
Đồ kho có chân gà da hổ, xương sườn, ruột già kho, lỗ tai heo.