Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-01 13:22:16
Lượt xem: 459
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đói bụng ba ngày nay, Cố Tiêu thật sự thèm thịt, đúng là cô ăn bánh nướng nhân thịt, nhưng một chút cũng thèm, vẫn là thịt kho tàu ăn ngon hơn.
Đem màn thầu bẻ , đó đem thịt bỏ trong, kẹp hai đũa cải trắng, Cố Tiêu ăn bánh kẹp thịt, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Chu thị đó ăn thịt, Cố Tiêu chỗ nào cũng cảm thấy lòng, bà : “Cho con thì con ăn , đây là quy tắc trong nhà.”
Chu thị xong, Lý thị Trần thị, Trần thị hai miếng thịt, cho dù chính ăn một miếng cũng nguyện ý, nhưng Lý thị vẫn luôn Cố Tiêu, mặt hiện vài phần phục, Chu thị thể trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Thẩm lão gia tử từ đến nay mặc kệ những việc , một miếng thịt một ngụm nuốt xuống còn, thực sự ăn ngon, nếu mà thêm rượu càng , “Ăn ngon.”
Thẩm Hi Hòa cúi đầu cắn một ngụm, vị thịt thơm nồng, chỉ thấy mấy cùng trường ăn qua, một khối vương vức, cùng miếng thịt khác biệt lắm.
Hắn từng nghĩ chỉ cần thi đậu công danh, về thể ăn thịt, nghĩ tới đầu tiên ăn nhờ Cố Tiêu.
Mặc kệ Thẩm Hi Hòa nghĩ như thế nào, Cố Tiêu xem như ăn bữa cơm no nhất từ khi tới đây, ngay cả màn thầu trưa hôm nay cũng lớn hơn so với ngày thường, cơm nước xong, Lý thị trở về phòng, Cố Tiêu giúp Trần thị rửa chén.
Giữa tháng ba, nước giếng vẫn lạnh đến thấu xương, Trần thị rửa qua một , để Cố Tiêu rửa thứ hai, Thẩm gia đều về phòng ngủ trưa, Trần thị thấy bên cạnh khác, bèn đè thấp thanh âm : “Tiểu Tiểu, lấy tiền từ mà mua thịt?”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, hất nước tay xuống, cũng chỉ cô đan lồng dế, hơn nữa cô cũng cho Chu thị , cho Trần thị cũng , “Muội lấy cỏ đan thành lồng dế đem bán.”
Trần thị ngượng ngùng , “Tẩu hỏi cái cũng ý gì khác……”
Trần thị thành khẩn : “Mùa thu sang năm Tam Lang tỉnh thành tham gia khảo thí, mấy ngàn dặm đường, cũng mất hơn mười ngày, tẩu tử như cũng biểu lộ chút tâm ý.”
Cố Tiêu lời Trần thị loại cảm giác quen thuộc.
Hai nhi tử của Trần thị, trưởng tử mười sáu tuổi, cũng nên nghị hôn , nhưng tiền thì cưới vợ như thế nào, cô hiểu, cô hiểu mà.
Cố Tiêu nghĩ nghĩ, với giọng điệu của cô dâu nhỏ: “Vậy đây mặt tướng công cảm ơn tẩu.”
Trần thị vui mừng mặt, “Vậy Tiểu Tiểu thể dạy cho tẩu , như thể bán nhiều một chút, thể tích góp nhiều chút cho Tam Lang.”
Trần thị nghĩ thầm, lão đại sang năm thành , khuê nữ mười ba, cũng nên chuẩn của hồi môn , kiếm chút bạc, cô cũng sẽ nộp lên phần ít giữ phần nhiều, chồng cũng sẽ gì.
Nam nhân nhà cô nghề mộc,tiền kiếm giao nộp lên bộ, bây giờ vẫn phân gia, mặc dù đón dâu sẽ lấy tiền chung của nhà , nhưng Trần thị vẫn bí mật trợ cấp thêm nhiều chút.
Sự tình quyết định như , Trần thị vì để tạ ơn Cố Tiêu hỗ trợ, nên chén bát cũng để cho cô rửa, buổi chiều Thẩm gia xuống ruộng, Trần thị nhanh nhẹn đem quần áo giặt sạch, đó nhổ cỏ chờ Cố Tiêu dạy nàng đan lồng.
Đan lồng dế khó, cái khó chính là kiên nhẫn và tỉ mỉ, một bên đan, một bên điều chỉnh hình dáng, còn đem cỏ ở đầu và đuôi dư giấu .
Cố Tiêu mẫu cho Trần thị, “Thật cũng tương tự như đan giỏ tre, đan từng lớp từng lớp lên là .”
Trần thị Cố Tiêu đan, trong lòng còn cảm thấy dễ dàng, chẳng qua lúc tự đan thì khác, chân tay nàng vụng về, đến cả phần đáy lồng cũng đan .
Thật vất vả đan xong phần đế, kết quả bên to bên nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trần thị cái của cái của Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu…… tại giống a.”
Cố Tiêu thời điểm đầu tiên đan cũng đan hơn so với nàng , cô an ủi : “…… Chuyện , đầu tiên đều như , quen tay thì sẽ thôi.”
Trần thị thở dài, đợi đến năm nào tháng nào mới quen tay đây a.
Cố Tiêu đem lồng dế bỏ trong rổ, “Đại tẩu, kiếm tiền chỉ mỗi cách đan lồng dế , gì mà kiếm tiền chứ.”
Trần thị chữ, khi gả đến Thẩm gia thì sinh con dưỡng cái, theo Chu thị lo liệu việc nhà, trồng trọt giặt quần áo, may vá quần áo, cũng thử thêu qua khăn tay, nhưng thêu , cuối cùng cũng giải quyết gì.
Trần thị thở ngắn than dài, “Kiếm tiền nào dễ dàng như .”
Thẩm Đại Lang đóng một chiếc tủ cũng chỉ kiếm vài chục đồng tiền thôi.
Cố Tiêu nhớ tới ngày thấy tiểu công tử áo lam, “Tẩu thể thắt dây đeo nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-7.html.]
Luận khéo tay, Trần thị so kém hơn cô, cũng so nổi với nghề mộc của Thẩm Đại Lang, thắt dây đeo khó, khẳng định thể .
Lông mày Trần thị nhíu một chỗ, “Thắt dây đeo?”
Cố Tiêu gật gật đầu, “Chính là đe m sợi dây thắt thành nút kết, đồng tâm kết, thảo hoa kết, cát tường kết…… thể treo ở quạt xếp, mắt.”
Nhà Thẩm gia chỉ một cái quạt hương bồ, Trần thị nghi ngờ: “Cái thể bán ?”
Cố Tiêu : “Nếu thì khẳng định bán , dù cũng thử xem mới .”
Trần thị khẽ cắn môi, “Vậy chỉ cho tẩu !”
Thắt dây đeo đơn giản hơn so với đan lồng dế, lúc bắt đầu học Trần thị dùng một sợi dây dù, sợi dây dày hơn sợi chỉ một chút, trừ bỏ nhan sắc khó coi, nhưng một sợi dây đeo cũng kém.
“Nhìn cũng khá mắt,” Trần thị : “Khẳng định thể bán . Tiểu Tiểu a, tẩu thật là nên cảm ơn như thế nào.”
Cố Tiêu xua tay, “Đều là một nhà, nếu tẩu thật sự cảm tạ , thể giúp việc nhỏ …… đại ca nghề mộc nếu gỗ thừa thể cho ? Còn nếu đao khắc dùng nữa, thể cho dùng .”
Trần thị : “Chuyện gì mà , những mảnh gỗ vụn đó cũng vô dụng, giữ cũng chỉ củi đốt mà thôi.”
Trần thị đem gỗ thừa lấy đây, đều là những mảnh gỗ nhỏ, những thứ vẫn là lấy từ phòng chứa củi.
“Đao chút rỉ sắt, Tiểu Tiểu dùng tạm .”
Cố Tiêu ngọt ngào , “Cảm ơn tẩu tẩu.”
Trần thị : “Người một nhà cái gì cảm tạ với cảm tạ, chúng đều là vì Tam Lang .”
Vì Thẩm Hi Hòa?
Cố Tiêu thời thời khắc khắc nhắc nhở bản , thể quên ý định ban đầu của , “ ! Tất cả đều là vì tướng công, chỉ cần tướng công thể tiếp tục sách thi đậu công danh, gì đều nguyện ý!”
Trần thị : “Muội đúng là một lòng một đều ở Tam Lang .”
Cố Tiêu ngượng ngùng .
Cửa Thẩm gia vang lên tiếng mở cửa.
Mặt trời sắp lặn.
Hai bận việc một buổi trưa, tháng ba ngày ngắn, trời nhanh tối sầm, Thẩm gia từ đồng trở về. Trong nhà tổng cộng mười một mẫu đất, qua mấy ngày thì thể xong .
Thẩm Hi Hòa vác cuốc, mặc một áo ngắn bằng vải thô, tay áo xắn lên cao, trán lấm tấm một lớp mồ hôi.
Thẩm lão gia tử khụ một tiếng, Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang hẹn mà cùng về phía Thẩm Hi Hòa, trong ánh mắt đều là ý trêu ghẹo .
Thẩm Hi Hòa siết chặt tay, cau mày về phía Cố Tiêu, với cô: “Muội đây với .”
Cố Tiêu mặt nóng như lửa đốt, cô sẽ nhiều như thấy, đây còn là trường hợp bất đắc dĩ , Trần thị như cô thể đáp lời .
Cố Tiêu theo Thẩm Hi Hòa nhà, Thẩm Hi Hòa liền đem cửa phòng đóng .
Bên ngoài trời tối, trong phòng càng tối hơn, Thẩm Hi Hòa chắp tay lưng, : “Lời là như thế nào?”
Cố Tiêu bất chấp tất cả, “Lời trong lòng a.”
Cô thể cái gì, trường hợp bất đắc dĩ, tất nhiên là lời dối thiệc chí, thật cho rằng đó là lời đáy lòng của cô .
Thẩm Hi Hòa chút tức giận, đúng hơn là còn lời nào để , nửa ngày mới : “…… Muội hổ ?”
Vì để cho sách, cái gì cũng nguyện ý ?
Thẩm Hi Hòa kiên quyết : “Phải thận trọng từ lời đến việc , lời thế , về nữa, thấy ?”