Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 170
Cập nhật lúc: 2025-02-21 15:25:41
Lượt xem: 456
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
quan lớn hơn một cấp thì đè c.h.ế.t , Nghiêm Lỗi cấp bậc cao, là lãnh đạo, cũng thể gọi vợ của lãnh đạo là “em dâu.”
Lược bỏ chủ ngữ , hiểu ý là .
Các tiểu đoàn trưởng dẫn theo các liên trưởng và y tá theo của ủy ban thị trấn để chở thuốc, lát nữa sẽ về luôn.
Bí thư Cao và Nghiêm Lỗi khí chất hợp , ông : “Đi, dẫn đến phòng phát thanh.”
Nghiêm Lỗi : “Không vội, vẫn hết giờ việc. Để cô việc.”
Anh : “ tham quan ủy ban thị trấn. Ông cứ bận , tự thăm.”
Khách “ông cứ bận , tự thăm”, đây đều là lời khách sáo. Chủ nhà nào thể thực sự bận .
Nếu Nghiêm Lỗi đến đây với tư cách cá nhân, đó là chuyện của , thể .
hôm nay đến đây với tư cách công vụ, cán bộ cấp đoàn tiêu chuẩn tiếp đón của cán bộ cấp đoàn.
Đặc biệt là bí thư Cao và Nghiêm Lỗi tuy tuổi tác chênh lệch khá nhiều, nhưng hợp , ông vung tay: “Đi, dẫn tham quan.”
Một đầu dẫn khách mặc quân phục xanh tham quan, bất kể đến phòng ban nào, nhân viên cũng đều vội vàng dậy chào đón.
Người đầu giới thiệu: “Đây là đoàn trưởng Nghiêm đến hỗ trợ thị trấn chúng .”
Tất nhiên cũng thêm một câu: “Vợ của đoàn trưởng Nghiêm chính là Kiều Vi của trạm phát thanh.”
Đoàn trưởng Nghiêm lịch sự : “Mọi bận, đừng chậm trễ công việc.”
Đoàn trưởng Nghiêm cao ráo mảnh khảnh, vai và n.g.ự.c căng đầy bộ quân phục.
Vành mũ che đôi lông mày dài, lộ đôi mắt sáng ngời, đường nét xương hàm rõ ràng.
Trong cử chỉ, mang theo uy quyền giống như bí thư, áp lực lớn.
Các cô gái trong các phòng ban ban đầu đều tim đập thình thịch, đập mấy cái, bí thư đây là chồng của Kiều Vi?
Là bố của nhóc con Nghiêm Tương?
… Đừng , kỹ thì lông mày, đôi môi của Nghiêm Tương thực sự giống hệt với đoàn trưởng Nghiêm mặt , như đúc từ một khuôn .
Mọi vẫn luôn cho rằng Nghiêm Tương đáng yêu như là vì bé xinh .
Hóa tướng mạo của bố cũng kém cạnh.
Người đầu ủy ban thị trấn đích dẫn Nghiêm Lỗi xem hết các phòng ban, cuối cùng mới đến trạm phát thanh.
Trạm trưởng Lục vội vàng dậy: “Bí thư, chỉ thị gì ạ?”
“Không gì. Đồng chí Kiều Vi ?”
Liếc mắt một cái, đồng chí Kiều tình cờ trong phòng việc.
Niềm vui bất ngờ của Nghiêm Lỗi tan biến, đang thất vọng, bỗng ồ lên một tiếng, đó giọng quen thuộc của trẻ con vang lên: “Bố!”
Nghiêm Lỗi , thì Kiều Vi đang dẫn Nghiêm Tương đến phòng trực điện thoại chơi, ngoài thấy bộ quân phục xanh quen thuộc và bóng lưng cao lớn đó.
Nghiêm Tương chạy vụt tới. Nghiêm Lỗi cúi xuống bế thốc bé lên cao, ôm lòng: “Không ngờ .”
Nghiêm Tương hỏi: “Bố, bố đến đây?”
Kiều Vi cũng nhanh chân tới: “Anh đến cũng một tiếng.”
Thậm chí một lời bênh vực cho chồng , xứng .
Hừ.
Đoàn trưởng Nghiêm nhàn nhạt : “Đến việc. Không gì để .”
Nghiêm Lỗi , Kiều Vi mới thấy bí thư Cao.
“A, bí thư.” Kiều Vi chào hỏi: “Chú đến ạ.”
Lần đầu tiên gặp bí thư Cao là chủ nhật đầu tiên , lúc đó đoán hẳn là lãnh đạo. Sau thì đúng là như , lúc ở căng tin, đồng nghiệp với cô đó là đầu đơn vị.
Kiều Vi nhớ lời Nghiêm Lỗi với cô, trấn trưởng thì thế lực địa phương đan xen phức tạp, đầu là từ nơi khác đến.
Ấn tượng đầu tiên của bí thư Cao về Kiều Vi , đó trưởng ban Tạ phản hồi cũng chứng minh con mắt của ông sai. Kiều Vi là một đồng chí xuất sắc trong công việc, ở vị trí của thể gánh vác trọng trách.
Ông đặc biệt ôn hòa : “Đoàn trưởng Nghiêm phụ trách hỗ trợ thị trấn chúng . Sáng nay cùng họp, bàn bạc xong xuôi. Vừa dẫn tham quan ủy ban thị trấn chúng .”
Kiều Vi khựng , liếc Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi bế con, cực kì bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-170.html.]
Có chút xa lạ, cảm giác thoải mái như ở nhà, giống như một bé lớn.
Ở đây, cũng căng thẳng, nhưng sự bình tĩnh đó vẫn khiến Kiều Vi cảm thấy xa lạ.
Cô và trạm trưởng Lục bên cạnh Nghiêm Lỗi và bí thư Cao chuyện.
“Ông cứ bận . Không chậm trễ công việc của ông. Những ngày chắc nhiều việc lắm.”
“Ăn cơm ở đây , sắp xếp cho.”
“Không cần, lát nữa chúng về nhà cùng .”
“Được , cảm ơn các đồng chí, mong quan tâm nhiều hơn.”
“Ông yên tâm. Ông cũng là từ quân đội , chuyện giao cho quân đội, ông cứ yên tâm.”
“Hâm mộ thật đấy, còn cầm súng, lập công. ở đây, cái vị trí , đúng, đúng, chỗ , mảnh đạn, vẫn thể lấy . Cứ trời trở gió mưa là đau.”
“Đây là huân chương chiến công của ông mà.”
“Năm báo cáo thành tích, ốm nhập viện, bỏ lỡ mất. Hơi tiếc nuối vì thể hùng chiến đấu đích kể . Sau xem giới thiệu về thành tích của , kính phục, chỉ kính phục.”
“Ông quá khen , nếu ông ở đó, khi thể hơn .”
“Ha ha ha , các đồng chí chuyện tiếp nhé.”
“Ông thong thả.”
Người đầu , ở trạm phát thanh mới thả lỏng.
Trạm trưởng Lục : “Vi Vi , đây là chồng cháu ?”
Nghiêm Lỗi bế Nghiêm Tương tiễn bí thư Cao, trạm trưởng Lục hỏi, .
thấy Kiều Vi dùng ánh mắt soi mói đánh giá . Nghiêm Lỗi còn tưởng cô thấu.
hình như .
Kiều Vi giới thiệu qua về trạm trưởng Lục và Nghiêm Lỗi cho .
Hai chuyện xã giao, khen ngợi , nịnh bợ một chút.
Kiều Vi đưa tay: “Chị Hồ, đấy.”
Nghiêm Lỗi gọi một tiếng “chị dâu”, Hồ Tuệ tươi: “Ừ.”
Kiều Vi đưa tay: “Đây là Thiên Minh.”
Nghiêm Lỗi thiết : “Chào , Thiên Minh. Tương Tương thường phiền .”
Lục Thiên Minh thích dẫn Nghiêm Tương lung tung, thường xuyên tìm sách cho bé xem. Dù giá sách trong thư viện đều quá cao, Nghiêm Tương một thì ghế cũng với tới.
Lục Thiên Minh: “Đâu , . từng thấy đứa trẻ nào ngoan như Tương Tương.”
“Còn đây là Mạn Mạn.” Kiều Vi : “Hai đứa em là cặp đôi oanh tạc phòng phát thanh đấy.”
Lục Mạn Mạn vốn phát sóng xong, thể về nhà . Hôm nay Hồ Tuệ mang theo hạt dưa tự rang, thơm lắm. Lục Mạn Mạn lạ cùng cô ở phòng việc ăn hạt dưa trò chuyện.
Ai ngờ đầu đột nhiên đến.
Lục Mạn Mạn sợ trấn trưởng, phó trấn trưởng, chủ nhiệm, trưởng phòng, cả một loạt những , nếu lượt điểm danh, thì thể tìm quan hệ họ hàng.
Lục Mạn Mạn chỉ sợ bí thư Cao.
TBC
Xui xẻo, đến muộn mười phút, còn ăn hạt dưa, suýt chút nữa thì bí thư bắt gặp. May mà trạm trưởng Lục phản ứng nhanh, phắt dậy chặn bí thư ở cửa, cô và Hồ Tuệ nhanh tay nhanh mắt cầm sách và báo đậy hạt dưa .
Sau đó, một bộ đội trai cao ráo ở cửa.
Hóa là chồng chị Kiều Vi!
Trời ơi!
Hồ Tuệ, Lục Mạn Mạn, Lục Thiên Minh và đều ở trong phòng việc, Kiều Vi, Nghiêm Lỗi và trưởng phòng Lư ở hành lang bên ngoài.
Nghiêm Lỗi cách cửa sổ trong phòng ba chào hỏi.
Với một cô gái trẻ như Lục Mạn Mạn, chỉ đơn giản một câu: “Chào cô.”
Lục Mạn Mạn vốn còn Hồ Tuệ, bám vai Hồ Tuệ ngoài, lúc vội vàng giơ một cánh tay lên: “Vâng, , , chào .”
Căng thẳng đến nỗi mặt đỏ bừng.
Trạm trưởng Lục cũng giữ Nghiêm Lỗi : “Ở ăn cơm .”
“Không cần , bọn về nhà luôn.”