Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-02-23 00:16:31
Lượt xem: 363
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngày mai gặp .”
“Ồ… Ngày mai gặp .”
Kiều Vi chào trưởng ban Chu, cho phép tan ca.
Cô , những khác mới ngẩng đầu lên với Ngô Ái Trân: “Sao cô vẫn còn với cô thế?”
Không châm chọc cô là , mà còn chào hỏi nữa?
Ngô Ái Trân lúng túng, tức giận : “Người lịch sự, thể lịch sự chứ.”
Trưởng ban Chu uống một ngụm : “ . Tiểu Ngô đúng.”
TBC
Trưởng ban lên tiếng, gì nữa. trong lòng họ vẫn cảm thấy Ngô Ái Trân khá vô dụng, rõ ràng thống nhất, giả vờ lịch sự với Kiều Vi, khách sáo giao nhiều việc cho cô… kết quả là giao “ nhiều công việc”, Ngô Ái Trân phản bội.
Cắt.
Hôm nay thời tiết , nắng .
Kiều Vi về thẳng nhà, mà đưa Nghiêm Tương đến cửa hàng bách hóa mua quần áo đổi mùa.
Là con một nên quần áo cũ của chị em mặc. Bố giỏi kiếm tiền và phiếu, cung cấp một cuộc sống dư dả, nhà ít nên phiếu còn thừa đầy. Nguyên chủ từng mua loại nào quá cỡ khi mua quần áo cho Nghiêm Tương, nhiều lắm là một cỡ.
Đổi mùa, mua quần áo mới cho Nghiêm Tương.
Thật Kiều Vi mua cho Nghiêm Tương những bộ quần áo thể thao hoặc những bộ quần áo thoải mái.
quần áo trẻ em thời đại kỳ lạ, chủ yếu là áo sơ mi. Nếu mặc nghiêm túc, sẽ giống một ông cụ non.
Đặc trưng của thời đại rõ ràng.
Nói chung ở miền Bắc Tết Nguyên đán, nhiệt độ sẽ giảm dần, ở đây mua đồ tiện bằng đời , những thứ cần chuẩn đều chuẩn .
Kiều Vi mua áo, quần và quần áo mùa thu cho Nghiêm Tương. Cô cũng mua len.
Mặc dù trong giờ việc ai đan áo len trong phòng, nhưng trong giờ nghỉ trưa hôm nay cô thấy đang đan.
Hơn nữa thể là do gần đến dịp lễ lớn, công việc của ban tuyên truyền khá nhiều, nên mới ai đan. Bởi vì lúc cô ngoài, cũng thấy đang đan áo len trong các phòng khác.
Cô cũng định đan, cô học với Hồ Tuệ . Mặc dù chỉ đan kim đơn, nhưng tự tin thể đan một chiếc áo len chỉnh.
Chỉ cần sức khỏe , gì thể khó cô.
“Tương Tương, con ôm ?” Kiều Vi lo lắng hỏi Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương ghế , vòng tay giang rộng. Tất cả những thứ mua đều nhét trong túi lưới, bé ôm chặt lòng.
“Không vấn đề gì!” Cậu bé đáp thật to.
Bây giờ Kiều Vi thích túi lưới.
Cái thật là kỳ diệu, chỉ một cục nhỏ xíu mà khi mở , sức chứa lớn.
“Vậy con ôm chắc chắn nhé. Mẹ sắp đạp xe đây.”
Nghiêm Tương đặt cằm lên lớp len mềm mại: “Vâng, thôi.”
[Hôm đó thời tiết , chìm đắm trong niềm vui mặc những bộ quần áo mới. Sợ quần áo mới, vải mới rơi mất, ôm chặt cái túi lưới phồng lên suốt cả chặng đường. Len cọ cằm khiến ngứa, nên cọ cọ lên dây thừng của túi lưới để giải ngứa.]
[Lên huyện với , bắt đầu những cuộc xã giao riêng của .]
[Có lẽ trẻ con thể mô tả chính xác những cảm xúc như hâm mộ, thích, ghen tị, ghét v.v. nhưng trong thâm tâm chúng thể cảm nhận rõ ràng. Từ cảm xúc phản hồi của những xung quanh, bắt đầu nhận bố cho một cuộc sống hơn nhiều .]
[So với những đứa trẻ chạy lung tung, ch.ảy nước mũi ở nhà các chiến hữu của bố, trẻ con ở huyện khác . nghĩ những khác biệt nhỏ nhặt thể chính là lý do khiến thành thị luôn tự cao tự đại. là đứa trẻ từ thị trấn lên huyện, bao giờ những cảm xúc tiêu cực như e sợ tự ti. sự kính sợ như những ở quê lên thành phố.]
[Trái , rõ rằng trẻ con ở huyện bằng , phần lớn gì cả. Một thể thuộc bài thơ Đường, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ so với những gì thuộc.]
[Có một giáo viên rằng, Nghiêm Tương còn “thành phố” hơn cả trẻ em ở thành phố. Giáo viên đoán lẽ đến từ Bắc Kinh.]
[ như , nhưng .]
Hôm qua Ngô Ái Trân đồng nghiệp dè bỉu. Họ cảm thấy cô đối xử với nhân viên điều tạm tên Kiều Vi quá mềm mỏng. Cô nghĩ hôm nay đối xử với Kiều Vi lạnh lùng cứng rắn hơn một chút.
đến mười một giờ, Kiều Vi thành công việc và bàn giao .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chinh/chuong-200.html.]
Không trì hoãn công việc đến lúc ăn cơm mười hai giờ trưa.
Đến giờ ăn, kéo , vẫn gọi Kiều Vi ăn cùng như .
Ngô Ái Trân cũng lấy cặp lồng , chuẩn ăn cùng những khác.
Lúc vẫn bình thường như thể chuyện gì. những hôm qua thích thái độ mềm mỏng của Ngô Ái Trân, họ liếc mắt Kiều Vi ở phía , đó liếc sang cô .
Con sẽ tâm lý phản nghịch.
Cái liếc mắt của họ khiến Ngô Ái Trân thẹn quá thành giận.
“Kiều Vi.” Ngô Ái Trân chủ động gọi: “Chúng ăn .”
“Đến ngay.” Kiều Vi mỉm tới.
Hai bước cùng .
“ , cô Ngô Ái Trân .” Người đàn ông bĩu môi.
Mọi đều thấy thật vô nghĩa.
Thật , đa nhiều năng lượng để duy trì một loại cảm xúc nhất định trong thời gian dài. Họ chỉ theo “ đông” mà thôi.
Khi “ đông” đối xử lạnh lùng với Kiều Vi, họ cũng thể đối xử nhiệt tình với cô.
Đi theo đông sẽ sai.
bây giờ “ đông” Kiều Vi và Ngô Ái Trân phá vỡ. Họ còn là một khối vững chắc nữa.
Bầu khí đông biến mất.
Nếu ai đó tiếp tục kiên trì thì là do tính cách bên trong thúc đẩy họ. Những khác động lực mạnh mẽ như .
Mọi rảnh để hùa theo.
Tới nơi, còn đến chỗ Ngô Ái Trân và Kiều Vi.
Kiều Vi cạnh hai đồng nghiệp nữ với nụ môi, .
Cô xinh còn hào phóng, cá tính mạnh mẽ nhưng cách mềm mại. Kiều Vi sự yếu đuối dễ bắt nạt, mà cô là kiểu sẽ vô thức thu hút đến gần .
Cho Kiều Vi một bước để đột phá, thế lực chống cô lúc tan thành một đống cát bụi.
Buổi chiều khi cô về nhà, Kiều Vi với chuyện với Nghiêm Lỗi.
“Thật buồn .” Kiều Vi dùng từ “buồn cưởi” để diễn tả.
Nghe , Nghiêm Lỗi cô thể tự xử lý chuyện .
vẫn vui.
Kiều Vi kiễng chân hôn : “Bước khỏi nhà thì sẽ tránh những chuyện thế . Ai thể ở mãi trong nhà trẻ con chứ? Không trải qua mưa gió, sẽ thấy cầu vồng.”
Cái gì với cái gì, rối hết cả lên.
Nghiêm Lỗi u mê vì sắc , trốn ở bếp hôn Kiều Vi tới tấp.
Cơm suýt nữa khê.
Ăn tối xong, Kiều Vi với Nghiêm Tương: “Con xem mấy đứa Cương Tử ở nhà , gọi một đứa đến cho . Con gọi ai cũng ngoài Quân Quân.”
Nghiêm Tương một tiếng chạy , gọi Hoa Tử đến.
“Dì Kiều, chuyện gì ạ?” Hoa Tử hỏi.
“Cháu nhà phát thanh viên Lục ở trạm phát thanh ? Là nhà chủ nhiệm Lục của hợp tác xã cung tiêu .” Cô hỏi.
Hoa Tử , nhưng Kiều Vi chỉ đường cho bé.
“Để cháu hỏi thăm.” Hoa Tử .
“Được, dì cho cháu một hào, cháu việc giúp dì nhé.” Kiều Vi đưa tiền và đồ đạc cho bé: “Đưa cái cho phát thanh viên Lục. Nói với cô rằng cái là do dì đưa.”
Chỉ cần đưa một vài tờ giấy nhẹ nhàng là thể kiếm một hào, Hoa Tử chạy ngay.
“Gì đấy?” Nghiêm Lỗi hỏi.